Chương 13: Đồ khốn nạn!
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ * * *
[Nguyên văn tựa chương là (gì gì đó) tra nhân. Để tra nhân thì nó hổng có thuần Việt; Tra = cặn bã mà nghe nó hổng có vần nên tui đổi thành vầy cho nó vui tai =))) ai hông thích thì báo để tui sửa lại]
Lại là y? Đám người xung quanh phát ra âm thanh thổn thức, vô cùng bất mãn với sự may mắn của Hàn Đông.
Lý Thượng cũng không quá tiếc nuối, dù sao hắn vừa mới tới, trong lòng chưa mong quá cao xa.
Không ngờ, Hàn Đông đột nhiên ôm bả vai Lý Thượng, nói với người quản lý: “Đây là anh em tốt của tôi, tốt nghiệp khoa diễn xuất, điều kiện tốt hơn tôi rất nhiều, không bằng mọi người tuyển cậu ấy đi?”
Người quản lý nhìn thoáng qua Lý Thượng, dáng người không khác Hàn Đông bao nhiêu, so sánh thì còn đoan chính hơn một chút. Nghe Hàn Đông nói như thế, trong lòng người quản lý cũng có chút chần chờ.
“Cậu xác định muốn tặng cậu ấy cơ hội này? Đừng nói tôi không nhắc cậu, cơ hội lần này rất khó có được.”
Lý Thượng đang muốn nói chuyện, Hàn Đông đã mở miệng nói trước, “Chọn cậu ấy đi! Ngài nghe tôi là không hối hận đâu!”
Quản lý không nói nữa, phất tay ra hiệu mọi người giải tán, dẫn Lý Thượng đi. Lúc gần đến cửa, Lý Thượng còn quay đầu nhìn Hàn Đông một cái, trong lòng có loại tư vị khó nói hết.
Cửa studio trống trải trong chốc lát, Hàn Đông lập tức vọt tới gần vị mỹ nữ không ngừng “làm phiền” hắn nãy giờ, dáng vẻ lưu manh chào hỏi, “Người đẹp, mình lại gặp nhau rồi.”
“Tôi quen anh hả?” Người đẹp trừng mắt
Hàn Đông cười chậm rãi, “Em quên rồi sao? Anh chính là tên biếи ŧɦái xem tướng không thu tiền chỉ cần số điện thoại đó.”
Người đẹp nhớ tới cảnh tượng ngày đó bị Hàn Đông đùa giỡn, thầm rủa một tiếng, xoay người muốn đi.
“Bỏ thằng đó đi.” Hàn Đông đột nhiên mở miệng, “Một tên ngay cả khi dì cả của em tới cmn còn không chịu đi đón, nhưng lại sẵn sàng đưa em đi mua son môi không đáng để em mạo hiểm dưới trời mưa đứng trước nhà nó mong nó đổi ý.”
[dì cả: đèn đỏ mỗi tháng ý; còn nguyên câu thì ý là kiểu đàn ông t_nh tr_ng thượng não, mình nghĩ vậy]
Giày cao gót mạnh mẽ khựng lại, người đẹp xoay người giật mình.
“Anh… làm sao anh biết…”
Vào studio rồi, vị quản lý ban nãy còn uy phong lẫm lẫm, huyênh hoang tự cao lúc này bị Tiểu Văn trợ lý của Lương Cảnh mắng cho té tát đến không mở nổi mắt, không dám hừ một tiếng.
“Cậu có phải bị úng não rồi không? Bọn ta kêu cậu chọn người phù hợp với điều kiện nhất, không phải là chọn người tốt nhất! Hơn nữa, chọn người cũng là bọn tôi chọn, cậu có cái quyền đó sao?”
Lý Thượng nghe tới không phải chỉ chọn một người, lập tức sáng mắt, “Tôi có một người anh em, điều kiện của cậu ấy rất tốt, tôi gọi hắn vào đây cho mọi người!”
Lý Thượng lao như bay ra cửa, tìm trong đám người nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Hàn Đông đâu. Nghĩ muốn gọi điện cho y, ai ngờ điện thoại hắn hết tiền không thể kết nối, Lý Thượng đành phải tiếc nuối mà đi vào.
Mãi tới tối, Lý Thượng mới quay lại chỗ của Hàn Đông, mới vừa tới thang máy đã bị một màn trước mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hàn Đông đang cùng người đẹp khanh khanh ta ta, vị mỹ nữ này hiển nhiên không phải Nam Trinh thanh lệ động lòng người nữa, mà đổi thành Ngự Tả ngực bự.
Lý Thượng mạnh mẽ túm Hàn Đông xách qua một bên, nổi giận nói, “Những lời anh nói tối qua theo đường mông ra hết rồi hả?”
Hàn Đông ý vị thâm tường nói, “Yêu xa không kết quả.”
Yêu xa? Lý Thượng lờ mờ, “Chẳng lẽ Nam Trinh không phải ở…”
“Nam tứ hoàn* ” Hàn Đông tiếp lời
Lý Thượng, “…”
Hàn Đông lại khều khều Lý Thượng về người đẹp phía sau, “Nhà cổ cách nhà tôi có hai trạm (ga) mà thôi.”
Lý Thượng nghiến răng nghiến lợi, “Anh — đúng — là — một — tên — khốn nạn”