Bà Cố, Xin Hãy Nhập Thân

Chương 22

21

Tôi bỗng nhiên có chút hoảng loạn, vô thức thả lỏng tay. Vừa khéo cái đầu ma nơ canh lăn qua khoảng trống dưới vách ngăn giữa các buồng.

Bà cố vẫn đang an ủi tôi: "Cháu gái à, ngay cả ta cháu còn không sợ, thì sợ gì mấy con ma khác?"

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nhưng nỗi sợ trong lòng làm sao có thể lắng xuống nhanh như vậy được. Giọng tôi run rẩy, như muốn khóc, nói với buồng bên cạnh: "Đầu của tôi không may bị rơi rồi, người bên buồng đó có thể nhặt lại giúp tôi không?"

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, hoá ra là một người đàn ông?!

Bà cố nhắc nhở: "Là kẻ biếи ŧɦái!"

Tôi nghe thấy tiếng hắn tông cửa chạy ra ngoài.

Tôi nói: "Bà cố, cháu biết cách cãi nhau rồi, nhưng đánh nhau thì chưa thạo lắm."

"Để bà lo." Bà cố tự tin nói, rồi lập tức nhập vào tôi.

Chắc là hắn sợ đến phát khϊếp, chân mềm nhũn, chạy cũng không chạy nhanh. Tôi từ phía sau bay lên đá một cú khiến hắn ngã nhào. Hắn ngã xuống đất, lập tức ngất đi.

Tôi bật đèn trong khu vực văn phòng lên, không ngờ người nằm trên đất lại là cựu quản lý. Sau khi báo cảnh sát, không lâu sau cảnh sát đã đến.

Người dẫn đội cảnh sát lại là Tạ Quân.

Anh ấy nhìn tôi, ban đầu là ngạc nhiên vui mừng, sau đó lập tức nghiêm mặt, đánh thức cựu quản lý đang ngất. Ông ta tỉnh lại, tinh thần có vẻ còn mơ hồ, miệng lẩm bẩm: "Có ma, có ma!"

"Ở đây không có ma, chúng tôi là cảnh sát, mong anh phối hợp điều tra!" Tạ Quân nghiêm giọng nói.

"Có ma, có ma, đầu của cô ta còn lăn đến chân tôi!" Mắt cựu quản lý đỏ ngầu, vẻ mặt kinh hãi.

"Ông nói tới cái này phải không?" Tôi đưa cái đầu nơ canh ra trước mặt ông ta.

Ông ta hét lên một tiếng, mắt trợn trắng rồi lại ngất lần nữa.

Không còn cách nào khác, tôi đành cùng Tạ Quân đi tới đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Qua thẩm vấn và bằng chứng, chúng tôi phát hiện cựu quản lý đã quay lén nhà vệ sinh nữ trong nhiều năm. Tối đó ông ta biết tôi chưa đi, định quay trộm xong đem thứ đó dọa tôi một trận, nhưng không ngờ lại bị tôi dọa ngược lại.

Dễ bị dọa như vậy có lẽ cũng do ông ta có tật nên giật mình. Ông ta bị tạm giam, cơ quan công an cũng đã khởi tố.

Tạ Quân bảo tôi đợi anh ấy, chuyển giao xong tài liệu sẽ được tan ca. Tôi đứng ở cửa đợi một lúc thì Tạ Quân bước ra, chúng tôi nhìn nhau cười.

Tạ Quân đi đến trước mặt tôi: "Lần nào anh đi làm cũng gặp phải vụ liên quan đến em, em nói xem đây có phải là duyên phận không?"

Tôi xấu hổ, khẽ gật đầu. Bà cố phấn khích hét lên bên tai tôi: "Cậu ta đang tỏ tình với cháu!"

"Dù có hơi mạo muội, nhưng liệu chúng ta có thể bắt đầu làm bạn trước không, để có cơ hội hiểu nhau hơn? Nếu em không phản cảm với anh, có thể..."

Tạ Quân ngại ngùng gãi đầu, tai đỏ rực, nhìn tôi.

Bà cố lại sốt ruột, đột nhiên hét lớn: "Thời đại nào rồi mà còn ngại ngùng thế này! Ôm lấy con bé rồi hôn nó luôn đi!"

Tạ Quân bỗng ngạc nhiên, nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm: "Là ai đang nói chuyện?"

Tôi ngỡ ngàng: "Anh có thể nghe thấy à?"

Bà cố lập tức hắng giọng: "Xin lỗi, đu CP hơi hăng quá."

Tôi che miệng nhỏ giọng nói: "Bà cố, bà hiện đại thật đấy."

"Mẹ cháu ngày nào cũng cầu xin ta phù hộ cho cháu bình an, quan trọng nhất là tìm được một người đàn ông tốt. Vì nhiệm vụ này mà ta già thế này rồi, ngày ngày đều phải ngồi xem phim tình cảm qua cửa sổ nhà người ta. Giờ thì nhiệm vụ hoàn thành rồi, ta cuối cùng cũng có thể an tâm về đánh mạt chược với mấy bạn ma của mình."

Giọng bà cố đầy nhẹ nhõm.

"Vậy... Bà định rời đi ạ?"

Lúc này tôi đã hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Quân nữa.

"Ừ, mà nhớ gọi điện về cho mẹ cháu báo bình an, đừng để bà ấy suốt ngày cúng bái ta nữa! Lúc sống thì ta phải lo cho các cháu, chếc rồi còn phải phù hộ, chẳng lúc nào được yên ổn."

Giọng bà cố đầy bất mãn, cảnh báo bên tai tôi.

Tôi bật cười: "Được rồi, nếu tiền đánh mạt chược không đủ thì nhớ báo mộng cho cháu, cháu sẽ đốt thêm cho bà."

...

Tôi không nghe thấy tiếng trả lời nữa, có lẽ bà cố đã rời đi rồi.

Tình cờ, một bên tai tôi đang đeo tai nghe, tôi giả vờ tháo tai nghe ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tạ Quân: "Xin lỗi, vừa nãy nhận cuộc gọi của một người bạn cũ."

Tạ Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi tôi: "Ngày mai em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn cơm rồi xem phim."

Tôi vui vẻ gật đầu.

"Sau khi thăng chức xong, liệu em có thể tranh thủ thời gian để hẹn hò không?" Tạ Quân nửa đùa nửa thật, tai đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu.

Tôi ngẩn người một lúc, rồi cũng nửa đùa nửa thật đáp lại: "Em sẽ cố gắng dành thời gian cho anh."