Lúc này, bà cố vẫn đang chiếm cơ thể tôi, nhìn ông ta với vẻ mặt thản nhiên:
"Ông có bản lĩnh thì cứ đuổi tôi đi, không có bản lĩnh thì ráng mà chịu đựng. Đây vốn là kế hoạch của ông, ông không làm được là vì ông còn không bằng con chó hay là vì không có ai buộc bánh cho ông?"
Xung quanh vang lên những tiếng "Á đù" đầy thán phục.
"Mạnh Phồn Tinh! Hoặc là làm lại bản kế hoạch này, hoặc là cút đi!" Quản lý giận dữ quát vào mặt tôi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, xoay màn hình máy tính về phía ông ta: "Xin lỗi nha quản lý, tôi không cẩn thận đã gửi bản kế hoạch này cho tổng giám đốc Tần rồi. Tổng giám đốc nói bản kế hoạch này rất tốt, tôi hỏi liệu có chỗ nào cần chỉnh sửa không, tổng giám đốc nói là đã quyết định bản cuối rồi. Bây giờ ông bảo tôi sửa kế hoạch chẳng phải là đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tổng giám đốc sao?"
Tôi không ngừng nhắc đến tổng giám đốc Tần, quản lý nghẹn lời, mặt tái xanh vì tức giận.
Lúc này, một người đồng nghiệp thường xuyên nịnh bợ quản lý bước lên khuyên nhủ:
"Quản lý đừng giận, có lẽ Mạnh Phồn Tinh ăn nhầm thuốc rồi mới dám cãi lại anh như vậy."
Tôi lườm anh ta một cái:
"Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, không biết nói thì ngồi cùng bàn với chó đi, hồi nãy anh đi vệ sinh không lau miệng à?"
Tôi đứng dậy, đá mạnh ghế, rời khỏi chỗ ngồi.
Trong phòng trà, bà cố rời khỏi cơ thể tôi, còn tôi thì ôm cốc nước run rẩy.
Tôi liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới khẽ thì thầm: "Bà cố, làm vậy cháu có bị đuổi việc không?"
"Vậy cháu muốn sống nhục nhã ở đây cả đời, hay muốn liều một phen, từ xe đạp biến thành xe máy?" Bà cố nhẹ nhàng hỏi.
Nghĩ đến việc bị đồng nghiệp xa lánh, bị quản lý bóc lột, tôi nghiến răng, cúi người về phía không khí:
"Làm ơn, bà cố hãy giúp cháu thoát khỏi bể khổ này đi!"
14
Sau khi bị bà cố chỉnh đốn một trận, quả nhiên không ai đến làm phiền tôi nữa.
Buổi chiều, Tạ Quân còn tranh thủ nhắn vài câu với tôi:
[Hôm qua làm cô sợ rồi. Tối nay tôi muốn mời cô đi ăn một bữa để xin lỗi.]
Tôi nhìn màn hình điện thoại, tim đập nhanh hơn.
Đây là lần đầu tiên có con trai rủ tôi đi ăn.
"Sao cứ ngồi thừ ra đấy vậy, mau trả lời đi chứ." Bà cố sốt ruột giục.
"Cháu đồng ý luôn thì có vẻ quá dễ dãi không ạ?" Tôi cẩn thận hỏi bà cố.
"Ôi trời, cháu cố của ta ơi, cháu đang sống ở thời đại nào rồi! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ bình thường cháu không đi ăn với bạn bè sao!" Bà cố tức giận vì sự nhút nhát của tôi.