Bà Cố, Xin Hãy Nhập Thân

Chương 10

Bà cố tiếp tục điều khiển tôi mắng lại dữ dội.

Bên kia rõ ràng là không biết phải đáp lại thế nào, mắng một câu “đồ điên” rồi vội vàng cúp máy.

Sức mạnh đang trong cơ thể tôi đột ngột thoát ra.

Tôi ngồi thừ ra một lúc mới hồi phục tinh thần, mình vừa khiến quản lý phải bẽ mặt?!

Lập tức tôi cảm thấy cơ thể thoải mái vô cùng, tôi quỳ xuống ngay tại chỗ, hai tay chắp trước ngực, nhìn vào không khí với vẻ mặt đầy thành kính:

"Bà cố, xin bà hãy là miệng của cháu, như vậy cháu sẽ không bao giờ bị ức hϊếp nữa."

Bà cố thở dài: "Hầy, sao nhà chúng ta lại sinh ra một đứa lưỡi ngắn như cháu vậy."

9

Mỗi ngày tôi đều phải đến sớm hơn một tiếng để giúp đồng nghiệp dọn chỗ ngồi và chuẩn bị nước cho quản lý. Nhưng hôm nay, bà cố chiếm quyền điều khiển cơ thể tôi, trang điểm kỹ lưỡng, đi đôi giày cao gót mà tôi đã mua lúc phỏng vấn, đứng trước gương:

"Từ hôm nay trở đi, cháu chính là Nữu Hỗ Lộc Mạnh Phồn Tinh."

Bà cố chiếm cơ thể tôi, bước ra ngoài.

Ở đầu ngõ, tôi thấy Tạ Quân đang đứng dựa vào xe, ăn bánh rán. Anh ấy nhìn thấy tôi thì ngỡ ngàng một lúc, rồi cười nói:

"Hôm nay với hôm qua có chút không giống nhau nhỉ."

"Cảm ơn, có thể cho tôi đi nhờ xe một đoạn không?"

Hiện tại, tôi hoàn toàn bị bà cố kiểm soát, không khách sáo mà ngồi luôn vào ghế phụ. Tạ Quân vội lên xe:

"Tôi chính là cố ý đến đón cô, tôi sợ những lời tôi nói hôm qua sẽ khiến quản lý cô gây khó dễ cho cô, tôi định gặp trực tiếp ông ta để nói chuyện."

"Anh định lấy thân phận gì để nói chuyện với ông ta?"

Tôi bỗng nhiên tiến lại gần, nhìn anh ấy đầy ẩn ý. Vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ cổ họng anh ấy chuyển động.

Anh ấy đỏ mặt quay đầu đi:

"Đương...Đương nhiên là với thân phận cảnh sát rồi."

"Thế không phải là anh đang lạm dụng chức quyền à?"

Tôi cười ranh mãnh, giọng anh ấy càng bối rối hơn:

"Vậy… Vậy thì lấy thân phận bạn bè!"

"Ồ…"

Tôi cố ý kéo dài giọng, gật đầu với ý nghĩa sâu xa.

Mặc dù bị bà cố chiếm thân thể, nhưng tôi vẫn còn nhận thức, thầm cảm thán rằng bà cố đúng là rất giỏi trong việc thả thính.

Trên đường đi, hai người rơi vào im lặng. Tôi lấy son và gương ra trang điểm lại. Qua gương, tôi thấy Tạ Quân thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.

Một lúc sau, anh ấy cười nói:

"Cô hôm nay hoàn toàn khác với hôm qua."

"Tăng ca liên tục khó trách khiến dương khí không đủ."