Bà Cố, Xin Hãy Nhập Thân

Chương 2

Tôi giận dữ đáp trả: "Cuộc sống đần độn vô vị, con cóc cũng dám đánh giá con người!"

"Đứng lại! Tôi là cảnh sát đây!" Người đàn ông phía sau hét lên.

"Tôi còn là mẹ anh đấy!"

Tôi vừa chạy vừa la, lúc này nếu tôi tham gia Olympic có lẽ cũng có thể đoạt giải.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy phía sau có thêm nhiều tiếng chân.

Tôi quay đầu nhìn, á đù, sao lại có người mặc áo blouse trắng nữa?

Chẳng lẽ tôi gặp phải tổ chức buôn bán nội tạng, họ định bắt người lấy nội tạng ngay tại chỗ à?

Tôi vừa chạy vừa la hét, giọng nói già nua đó lại vang lên:

"Cháu gái, ngậm miệng lại chạy, đừng để gió vào bụng rồi bị đau bụng."

Tôi không còn quan tâm đến việc giọng nói này từ đâu ra, chỉ biết cắm đầu chạy nhanh lên tầng.

Với tốc độ nhanh nhất, tôi mở cửa, vào nhà rồi khóa cửa lại, lúc này tôi mới ngồi gục xuống đất.

Lúc đó tôi nghe thấy nhóm người kia lởn vởn bên ngoài cửa nói: "Cô ta vào nhà này rồi."

"Cô ta có khuynh hướng bạo lực, có thể gây nguy hiểm cho gia đình này."

"Các anh tìm cách giữ chân cô ta lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp."

Khi tôi vẫn còn đang trong trạng thái não đóng băng, giọng nói già nua lại vang lên:

"Mau gọi cảnh sát đi, cháu gái."

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, vội lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Sau khi cúp máy, có người bên ngoài nhận được cuộc gọi, chỉ nghe thấy hắn nói vài câu rồi tắt máy rồi quay sang nói với những người khác:

"Người trong nhà này đã báo cảnh sát rồi."

"Chết tiệt, trong đồn cảnh sát có nội gián, cùng phe với họ, mình chết chắc."

Tôi nghe vậy, đầu óc đầy những cảnh bắt cóc trong phim Hồng Kông, sau đó đột nhiên bật khóc.

Đúng lúc này, cửa sổ bỗng bị ai đó đá vỡ, một bóng người chui vào.

3

Cơ thể xụi lơ của tôi đột nhiên mất kiểm soát, nó tự đứng dậy chạy tùm lum.

Chạy một lát lại đυ.ng trúng đồ, một lát nữa lại đυ.ng trúng cửa.

Tôi sợ hãi la hét.

Người đàn ông nhảy vào từ cửa sổ là người vừa nãy đã theo dõi tôi, hắn cau mày nhìn tôi.

Giọng nói già nua lại vang lên, có chút xấu hổ:

"Bay lâu quá, đột nhiên chiếm cơ thể cháu gái có chút không quen."

Tên cuồng theo dõi đó tranh thủ mở cửa, một nhóm người tràn vào.

Nhưng hai người mặc áo blouse trắng khi nhìn thấy mặt tôi thì ngạc nhiên:

"Cô ta không phải bệnh nhân tâm thần trốn viện của chúng tôi."

Lúc này tôi mới để ý đến logo của Bệnh viện tâm thần số 7 thành phố Tân Hải trên áo blouse của họ.