Còn chính thất ư?
Tất nhiên là quý nữ thế gia môn đăng hộ đối, đích nữ của Binh bộ Thượng thư đương triều.
Thị thϊếp đó cũng gặp nhiều bất hạnh.
Sau khi Vương phi vào phủ, hai người thường xuyên xảy ra xung đột.
Ai đúng ai sai không ai biết được. Chỉ biết rằng kết quả là thị thϊếp liên tục bị phạt quỳ, vả miệng, thậm chí là đánh bằng gậy.
Giữa mùa đông giá rét, nàng ấy bị ép xuống nước để nhặt vòng tay bị rơi của Vương phi. Vương phi bị bệnh mắt, Tấn Vương lập tức ra lệnh móc mắt của nàng ấy để thay cho Vương phi.
Về sau, sau khi trải qua nỗi đau mất con, thị thϊếp đã chọn cách tự thiêu để kết thúc cuộc đời mình.
Trước khi ch-ế-t, nàng ấy để lại một câu:
"Nguyện ngươi có được vạn dặm giang sơn, hưởng cô độc vô biên. Chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp lại."
Nghe xong ta sợ hãi một trận.
Không cần phải nghi ngờ, thị thϊếp và Tấn Vương trong câu chuyện này chính là Thanh Đào và nam nhân mà nàng ấy đã cứu ngày xưa.
Người phải trải qua tất cả những điều này lẽ ra phải là ta, nhưng vì có mảnh giấy mẫu thân để lại chỉ dẫn, ta đã thoát khỏi kiếp nạn này, ngược lại lại liên lụy đến Thanh Đào phải chịu thay ta.
Bên cạnh sự cảm khái, ta càng thêm ghét bỏ vị Tấn Vương chỉ gặp mặt một lần này.
Trên mảnh giấy mẫu thân để lại có viết:
[Xin lưu ý, có nhiều cách để báo ân. Nhưng tuyệt đối không bao gồm việc sau khi cưỡng ép lấy về thì cố tình lạnh nhạt, chèn ép, ngược đãi. Nếu gặp phải tình huống trên, xin hãy nhanh chóng bỏ trốn. ]
Với thân phận của Tấn Vương, nếu thật lòng muốn báo ân, rõ ràng có thể tặng tiền bạc châu báu hậu hĩnh, bảo đảm nửa đời sau của Thanh Đào cơm áo không lo, bình an thuận lợi, nhưng hắn ta lại chọn cách nạp nàng ấy làm thϊếp thất.
Chẳng lẽ kẻ này tự tin đến mức cho rằng được làm thϊếp của hắn ta đã là vinh dự và phần thưởng tối cao cho bất kỳ nữ tử nào trên đời này sao?
Huống chi là những gì Thanh Đào phải trải qua sau đó.
Đây đâu phải cách đối xử với ân nhân. Ngay cả kẻ thù cũng hiếm khi độc ác tàn nhẫn đến thế.
Điều khiến ta cảm thấy không thể tượng tượng nhất là Thanh Đào đã bị hắn ta sống sờ sờ bức tử, vậy mà trước khi ch-ế-t còn chúc cho hắn ta có được vạn dặm giang sơn.
Chẳng lẽ trong mắt nàng ấy, ngồi trên ngai vàng lại là chuyện bất hạnh sao?
Ta hoàn toàn mù mịt.
Mấy nữ tử trẻ tuổi ngồi cạnh ta lại lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Ban đầu ta tưởng họ đang bất bình vì số phận bi thảm của Thanh Đào, nhưng khi ghé lại gần hơn, ta nghe thấy bọn họ nói:
"Ôi, Tấn Vương thật đáng thương quá. Đánh mất tình yêu đích thực, chỉ còn biết ôm hận suốt đời. Sao thị thϊếp kia lại nhẫn tâm, quyết liệt đến thế."
"Từ nhỏ Tấn Vương đã cô độc, chưa từng được ai yêu thương. Không phải ngài ấy không yêu nàng ấy, chỉ là không biết cách yêu người khác mà thôi."
"Nghe nói gần đây Tấn Vương ngày nào cũng say rượu. Ngài ấy còn chuộc thân cho một hoa khôi có vài phần giống với thị thϊếp kia. Đúng là một nam tử có tình có nghĩa hiếm có."
. . .
Ta xoa xoa thái dương, chỉ thấy vô cùng nhức đầu. Trong đầu lại không khỏi nhớ đến mảnh giấy mẫu thân để lại.
[Xin lưu ý, trên đời này không tồn tại yêu mà không tự biết. Tình yêu không cảm nhận được thì không phải là tình yêu. Chỉ là sự chèn ép, trói buộc, PUA* nhân danh tình yêu mà thôi. Nếu phát hiện có người nhân danh yêu ngươi mà làm những việc tổn thương ngươi. Xin hãy nhanh chóng chạy trốn. ]
(*) Thao túng tâm lý
Tuy không biết PUA là gì, nhưng ta thấy mẫu thân nói đúng. Tấn Vương rõ ràng là một tên khốn lòng lang dạ sói, ăn cháo đá bát. Vậy mà lại có người tin vào dáng vẻ giả dối của hắn ta, cho rằng hắn ta thật lòng yêu Thanh Đào. Thật sự khiến người ta buồn nôn.
Trong lòng ta, sự ghét bỏ đối với hắn ta lại tăng thêm một phần.