Bên kia cũng không phải cửa mà là đặt một người mặc bộ đồ màu hồng, trên mặt còn bị mái tóc dài màu đen che khuất, tuy rằng khả năng đi lại sẽ khó khăn nhưng không tới mức không đi được, nhưng khi Kỷ Miên nhìn thấy, tim vẫn đập khá nhanh.
Càng đáng sợ hơn đó là cô tự nhiên đến mức chạy đến trong ngực Hứa Tri Hạ, nói phải bảo vệ cô ấy thật tốt vậy mà kết quả bản thân mình lại bị doạ cho sợ, quá mất mặt quá mất mặt.
Bởi vì Kỷ Miên rất khẩn trương cho nên tin tức tố cũng không có cách nào che giấu mà phát ra, Hứa Tri Hạ cúi đầu dùng sức ngửi ngửi, cong môi cười.
“Tin tức tố của Miên Miên thật dễ chịu a.”
Kỷ Miên: "..."
Lần trước còn vu oan cho mình câu dẫn, bây giờ lại tán thưởng, tuy rằng cô cũng cảm thấy mùi hương rất dễ ngửi.
“Buông tôi ra.” Kỷ Miên nhẹ nhàng mà giãy giụa.
Hứa Tri Hạ cố tình không bỏ, cô gái à, trước nay cô không thể chạy khỏi tôi.
Cằm Hứa Tri Hạ gác ở trên vai Kỷ Miên, nếu Kỷ Miên tách mạnh ra khỏi cơ thể mình thì khả năng Hứa Tri Hạ sẽ ngã trên mặt đất, cho nên cô mới không giãy mạnh.
Hứa Tri Hạ cười nói: “Để tôi ngửi thêm một lát đi."
Tin tức tố của Alpha có khả năng sẽ làm cho Omega mê muội, trong lòng Kỷ Miên đã tìm được đáp án.
Thật ra thì kỷ miên ở trong lòng Hứa Tri Hạ có thể ngửi thấy mùi bạc hà nồng đậm, có chút khiến cô tâm thần bất ổn, vô tình từ bỏ cả việc giãy giụa.
Hứa Tri Hạ cười nói: “Cô cũng rất thích tin tức tố của tôi đúng không? Nếu vậy thì cô tận hưởng cho đủ đi.”
Kỷ Miên hoàn toàn thanh tỉnh.
“Chỗ này có camera."
"A?"
Hứa Tri Hạ vì né camera và paparazzi cho nên cô rời đi theo bản năng,
Kỷ Miên lúc này mới bớt thời giờ lui về phía sau vài bước.
Trong lòng Hứa Tri Hạ ngứa ngáy, thấy cô ấy cố ý tránh né mình, cảm giác chiếm hữu lại bắt đầu dâng lên, nhướng mày: “Cô nhìn thấy gì rồi?”
Kỷ Miên nhún nhún vai: “Cô qua xem là sẽ biết."
Vì thế Hứa Tri Hạ nắm lấy tay Kỷ Miên, uỷ khuất lại làm nũng mà nói: “Tôi không dám nhìn, cô dắt tôi đi.”
Kỷ Miên: "..."
Vậy thì không có việc gì cô cũng đừng sờ tay tôi a!!!
Lúc này, trong phòng phát ra một âm thanh...
“Vì tình yêu mà chấp nhận đau, vì muốn hận mà chấp nhận thương,... Không thì cứ như vậy đi.”
Kỷ Miên: "..."
Thanh âm dừng một chút, lại lần nữa thay đổi âm thanh vì bối cảnh, có lẽ là phòng chỉnh nhạc phát sai rồi. Nhưng bài hát này trong căn phòng yên tĩnh lại tăng thêm sự khủng bố trong không gian.
Hứa Tri Hạ không khỏi nắm chặt tay.
Vừa mở mành cửa ra nhìn, biểu cảm tò mò của Hứa Tri Hạ náy mắt trở nên bình thản, cô a một tiếng: “Thì ra là giả.”
Dứt lời, người mặc đồ hồng kia đột nhiên cử động.
Hứa Tri Hạ phản xạ có điều kiện, la một tiếng liền nhảy vào trong ngực Kỷ Miên, Kỷ Miên cũng bị cô doạ sợ, một tay ôm lấy lưng cô, một tay vòng lấy cổ chân cô lập tức chạy theo đường cũ.
Chạy đến khi đυ.ng mặt bốn người còn lại ở bên ngoài.
Phương Nhược Nhã nhìn thấy động tác của hai người, trong lòng nghi ngờ, hỏi: “Hai người nhìn thấy gì rồi?"
Hứa Tri Hạ làm bộ dáng rất sợ hãi: “Mọi người qua bên kia nhìn xem sẽ biết."
Nam Omega có điều do dự: “Ai nha, thật đáng sợ quá đi.”
Nam Alpha chạy nhanh ôm hắn: “Chúng ta ở đây, không đi.”
Nam Omega nhất thời nghẹn lời: “Mặt khác hai vị tiểu tỷ tỷ hẳn là cũng muốn đi đúng không, nhiều người lực lớn, chúng ta vẫn nên đi xem đi."
Phương Nhược Nhã nhìn ra hắn đang làm nũng, buồn cười xua xua tay: “Không liên quan, chúng tôi đi hay không cũng không liên quan."
Nam Omega: "..."
Bốn người cũng rất tò mò, vì thế liền đi qua xem, chỉ còn lại hai người còn chưa định hồn (có thể chỉ một người.)
Hứa Tri Ha chôn đầu thật sâu vào ngực Kỷ Miên, nói một tiếng: “Miên Miên, thật sợ quá đi.”
Sau khi Kỷ Miên ổn định cảm xúc mới phát hiện mình vẫn ôm Hứa Tri Hạ theo kiểu công chúa, ngay sau đó buông tay xuống.
Hứa Tri Hạ lại ghé sát vào, trộm đưa vào lỗ tai, khẽ cười nói: “Có phải tôi rất nhẹ không?"
Cô câu môi cười lên tiếng, không giống như bộ dạng hoảng loạn vô thố chút nào.
“Cũng tạm được.”
Kỷ Miên trong lòng chửi thầm, lại là diễn.
Ngón tay xanh nhạt của Hứa Tri Hạ chỉ chỉ vào cằm của cô, Kỷ Miên cảm thấy rất ngứa cho nên quay mặt.
Hứa Tri Hạ cũng không có lộ ra biểu cảm gì, ngược lại động tác càng thêm làm càn. Kỷ Miên! Cô đúng là đại thẳng A, lão nương lần đầu theo đuổi người khác, cô không thể phản ứng thật tốt sao? Thật là muốn chọc giận lão nương mà.
Cánh tay không biết vô tình hay cố ý mà liên tục sờ soạng cổ trắng muốt như sương của Kỷ Miên, kết quả bị Kỷ Miên một tay bắt lấy. Xúc cảm rất không tồi, đương nhiên Kỷ Miên có tâm hưởng thụ.
Cảm thấy tay của mình bị nắm lấy, Hứa Tri Hạ nhướng mày: “Làm sao? Muốn nắm tay tôi sao? Vậy cô tiếp tục sờ đi. Tôi không ngại.”
Nếu cô cảm thấy dáng người tôi tốt thì không cần tránh né, ngoan ngoãn để lão nương vào trong miệng đi.
Kỷ Miên khẽ cắn môi, buông tay.
Hứa Tri Hạ nhìn cánh tay bị nắm chặt, nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Tay bị cô nắm đỏ rồi a, sao cô lại không biết thương hoa tiếc ngọc như thế a. Người ta bị đau đến khóc rồi.”
Ánh đèn chỗ bọn họ không tính là tối, phía trên còn có hai ngọn đèn chiếu rọi, Kỷ Miên thấy rất rõ biểu cảm của cô.
Nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất khóc thút thít này, ánh mắt long lanh, rũ mắt mềm yếu, còn có ngữ khí làm nũng nói ra, quả thực yêu nghiệt yêu nghiệt a! Kỷ Miên không dám nhìn tới cô.