Lấp Lánh

Chương 2: Báo mộng

“Xin lỗi là xong hả, biết tôi mua chiếc xe này bao nhiêu không? Gần 700 triệu đó, cô đền nổi không?”

Khi nghe đến cái giá, tôi đứng hình, vì tôi có làm ba đời thì cũng không trả nổi. Bởi vì không muốn cha lo lắng nên tôi đành hỏi cái giá cho sự dại dột này. Sau đó, tôi không còn tâm trạng để báo tin vui này cho dì, mặc dù không trả số tiền kia nhưng tôi vẫn phải trả 30 triệu để đền bù cho cậu ta. Cậu ta cũng chừa cho tôi con đường sống mà cho tôi trả theo tháng với một tháng năm triệu. Sau đó, tôi nhanh chóng về nhà tìm thêm các công việc bán thời gian. Cho đến khi trời chợt tối, tôi mới nhớ ra rằng mình chưa báo tin này cho dì, nên tôi nhanh chóng chạy lại quán, thì thấy mấy tên côn đồ đang đứng tụ tập lại. Biết có chuyện chẳng lành, nên tôi liền lập tức lấy chiếc điện thoại tàn gọi cho dì.

[Bíp] “Có chuyện dì sao con?”

Tôi hối hả trả lời: “Dì ơi, có mấy tên côn đồ ở trước quán tụ tập, dì ra xem thử đi.”

Khi nghe tin, dì cũng không bất ngờ gì mấy, bởi mấy tên này thường xuyên đến quán.

Tôi cũng bất ngờ vì đi làm mấy tháng rồi mà không thấy tên nào cả. Nghĩ đến đấy, tôi lại quay về để tránh phiền phức. Vừa đi, tôi vừa liên tưởng tới nhiều cảnh tượng về ngày đầu đi học của tôi, tôi sẽ có thật nhiều bạn mới và những giáo viên mới, những điều đó khiến tôi không khỏi mong chờ về ngày khai giảng hai tuần tới.

Về đến nhà, tôi ôm chầm lấy người ba đang nấu cơm.

“Ba ơi, hôm nay ba làm món gì vậy ạ, nhìn thịnh soạn quá.”

Đúng vậy, ba tôi đang làm mấy món ăn ngon để chúc mừng tui đạt thủ khoa kì thi đầu vào.

Tôi vui vẻ đi phụ giúp ba.

Ăn xong, tôi muốn xả láng một bữa không học tập. Tôi định sẽ đi bộ nhưng nghĩ đến mấy tên côn đồ tôi lại thấy khϊếp. Mặc dù, đã quen với con đường và con người ở đây, nhưng không thể tránh khỏi những việc bất trắc xảy ra.

Cuối cùng, tôi quyết định đi ngủ cho xong chuyện, tôi liền chợp mắt trong căn phòng nhỏ.

Chìm trong giấc ngủ, tôi đột nhiên tỉnh dậy vì mơ thấy ba của mình sẽ bị đột quỵ, tôi là người không tin vào những giấc mơ nhưng khi nghĩ đến người ba đang ốm yếu, tôi liền cảm thấy có điềm.

Mặt tôi tái xanh, mồ hôi đổ ướt áo, tôi bước ra phòng để uống nước thì thấy ba đang nằm dưới sàn đang hấp hối.

Tôi lúc đó tim đập nhanh, tay chân rung rẫy gọi cấp cứu, tôi ôm chầm lấy người cha đang bất tỉnh bất lực gọi: “Ba ơi, tỉnh dậy đi mà, con không muốn ba chết đâu”.

Nhưng điều gì cũng sẽ đến, ba tôi đã qua đời.

Mặc dù đã được cấp cứu, nhưng quá muộn. Tôi như người mất hồn, không có cảm xúc, lẩm bẩm một: “Không thể nào, ba không thể chết, đúng rồi tất cả chỉ là mơ”, tôi gào lên một tiếng thật lớn, những giọt nước cứ ào ra như một cơn lũ, bất lực đến nỗi tôi chạy ngay tới bác sĩ để trách mắng.

[Bóp] “Con làm gì thế hả Hạ, tỉnh táo lại đi.”

Dì tát vào mặt tôi một tiếng làm cả bệnh viện im lặng, tôi thờ thẫn không biết nói gì, tôi nhìn mặt dì đang khóc đến sưng cả mắt.

[Huhu] “Hít, con xin lỗi.”

Dì ôm chầm, động viên an ủi tôi.

Ngẫm nghĩ lại về quá khứ: Cha là người mà tôi nhìn thấy đầu tiên trong cuộc đời, cũng là người mà tôi yêu quý nhất. Cha là người cho tôi nhiều lời khuyên và dũng khí nhất. Cha không hề thiên vị hay la mắng tôi khi tôi làm sai mà chỉ nhẹ nhàng dạy bảo. Cha đã ra đi rồi! Vì muốn cha có được cuộc sống tốt nên mình mới liều mạng học như điên...

“Mộc Hạ à, con hãy ở nhà dì một thời gian đi.”

Chưa kịp nói một lời, một tiếng “ầm” bỗng phát lên:

“Hạ, mày hại chết bố mày phải không hả, nuôi mày tốn công tốn áo thật mà, mày có còn là con người không?”

Người mẹ mấy năm không gặp, nay lại gặp trong hoàn cảnh như thế này, tôi không biết người mẹ này có tư cách gì để với tôi những lời đó trong khi bả chính là người đã nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông khác và bỏ cha tôi, giờ lại đến đây, tôi thật sự không hiểu nổi.

“Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với con bé không hả, đi mấy năm trời, giờ quay lại để làm gì, anh tôi không cho cô một ngàn nào đâu biết chưa.”

Mọi người xung quanh vây bao lại khiến “mẹ” không có gì để nói nữa. Tôi cũng không muốn cha ra đi mà con phải nghe tiếng nói của bà ta nên tôi đã kéo ra khỏi bệnh viện để nói chuyện.

Tôi vừa lau nước mắt vừa nhăn mặt hỏi bà ta tại sao lại tới đây.

“Tao tới đây, chắc mày cũng biết rồi chứ, chắc chắn ông ta phải để tiền lại cho mày, đưa hết ra đây.”

Nực cười thật sự, tôi không hiểu bà ta bằng một cái suy nghĩ, lí luận nào mà có thể nói được những câu như thế.

Tôi cũng trả lời bà ta bằng một giọng điệu cứng rắn khiến bà ta tức giận đến mức bỏ đi.

"Nực cười, dù chỉ là một ngàn hay là một xu thì tôi cũng không đưa cho bà, tôi với bà chỉ là người dưng nước lả, vì vậy đừng có mơ mộng."