Cù Lao tuy không nói ra, nhưng trong lòng thầm biết ơn vì người đầu tiên nàng gặp là Trì Bất Cố.
Nếu không, nếu gặp phải ai có tính cách hung bạo, có lẽ nàng đã bị áp giải tới quan phủ rồi.
Nàng vốn là người xuyên không đến đây, chưa từng sống tại nơi này, không có chút dấu vết nào của việc thuộc về chốn này, cũng chẳng có lai lịch rõ ràng.
So với thời đại này, nàng còn tệ hơn cả kẻ không có hộ tịch, vì điều đó khiến nàng không dám lộ diện!
Phải biết rằng, không có hộ tịch ở thời đại này chính là người lạ, nơi đâu cũng bị coi là dị loại.
Ở hiện đại thì cùng lắm là tạo ra khó khăn trong sinh hoạt, nhưng sẽ không đến mức phải vào tù.
Thời đại này, không có hộ tịch đồng nghĩa với việc phải ngồi tù!
Điều đáng sợ hơn là phải chịu cảnh khổ sai.
Nàng chỉ cần tưởng tượng đến việc phải phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, vác đá tảng nặng nề, đôi tay đôi chân bị rộp lên, thân thể bị dây thừng thô siết chặt đến mức rách da, rồi còn bị kẻ cai ngục quất roi, lập tức cảm thấy đời mình chẳng khác nào sống mà như chết!
Ngoài nỗi lo gặp phải kẻ cứng đầu, nàng còn sợ bị những kẻ mưu mô, xảo quyệt để ý.
Quan phủ nếu bắt được nàng, sẽ chỉ đẩy nàng đi lao dịch.
Còn nếu rơi vào tay kẻ xấu, biết được nàng không có hộ tịch và lại mang vẻ ngoài xuất sắc, tất nhiên nàng sẽ bị bán vào những chốn dơ bẩn chẳng thể thấy ánh mặt trời, mà khi đó, chẳng ai có thể cứu nàng.
Tâm trí rối loạn, nàng giặt xong đống quần áo, treo lên cây gậy trúc để phơi nắng, rồi định đi múc nước.
Vừa bước vào bếp nhấc thùng gỗ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng la thất thanh của một phụ nhân trung niên: “Ôi trời ơi, sao cái kho lúa phía đông lại sập thế này? Còn cả cây liễu trăm năm kia nữa, sao nó lại cháy rụi như thế?”
Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng kêu gọi càng thêm gấp gáp: “A Trì nương tử!”
Cù lao lo lắng cho thân phận không hộ tịch của mình, không muốn ra ngoài, nhưng khi đang phơi quần áo, nàng đã bị người khác nhìn thấy.
Phụ nhân trung niên thấy dáng người và cách ăn mặc của nàng, tưởng nàng là Trì Bất Cố.
Không được hồi đáp, bà không nản lòng mà ngược lại kêu lớn hơn: “A Trì nương tử, ta có chuyện muốn tìm ngươi, mau ra mở cửa.”
Càng trốn tránh, càng dễ thu hút sự chú ý.
Cuối cùng, Cù lao quyết định ra mặt.
“A Trì nương tử ra ngoài có việc rồi.”
Ngoài cửa, phụ nhân trung niên nhìn nàng với vẻ ngập ngừng, tưởng rằng sau nửa tháng không gặp, Trì Bất Cố đã thay đổi diện mạo.
Nhưng nhìn kỹ, từ khuôn mặt, biểu cảm đến khí chất, rõ ràng là một người khác.
Trước sự xuất hiện đột ngột của người lạ trong Lậu Trạch Viên, phụ nhân trung niên tò mò nhưng cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta…” Cù lao định nói mình là thân thích của Trì Bất Cố, nhưng lời nói ra đến miệng lại bỗng ngừng lại.
Trì Bất Cố là một cô nhi, làm gì có thân thích?
Lý do đó rõ ràng quá vụng về.
Nói là bạn thì lại sợ bị phát hiện ra.
Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy phần mộ trên sườn núi, linh quang lóe lên trong đầu, bèn giả vờ bày ra dáng vẻ thương tâm khổ sở mà nói: “Ta tên là A Châu, đến đây để tìm người thân.”
Trì Bất Cố từng nhắc đến Nam Khang Châu, một nơi đầy hỗn tạp, phong tục lỏng lẻo, kẻ lưu đày khắp nơi.
Nam Khang nằm ở cực nam đại lục, khí hậu ẩm nóng, bệnh dịch hoành hành, mùa hạ và thu thường có bão cuồng phong, điều kiện thời tiết khắc nghiệt vô cùng.
Sinh hoạt nơi đây không chỉ có dân bản địa sinh sống, mà còn có các quan viên bị lưu đày, phạm nhân, binh lính thú biên, và cả người nhập cư trái phép từ Nam Dương.
Giống Cù Lao, những người không được ghi vào hộ tịch (gọi là Phù Khách) thì vô cùng nhiều.
Việc này đã sinh ra không ít vấn đề trong xã hội.
Chẳng hạn, những Phù Khách kia nếu mắc bệnh hay gặp tai nạn bất ngờ mà qua đời, bên cạnh họ thường không có ai biết danh tính, cũng chẳng có ai đứng ra lo liệu việc hậu sự.
Thi thể của họ thường bị bỏ mặc bên vệ đường, điều này rất dễ dẫn đến dịch bệnh.
Lúc này, Lậu Trạch Viên sẽ tiếp nhận và tiến hành an táng những thi thể vô danh đó.
Nói cách khác, Cù Lao có thể dùng những thông tin này để hợp pháp hóa sự hiện diện của bản thân tại đây.
Nàng chỉ vài câu đã giải thích rõ ràng, khiến phụ nhân tự mình suy diễn rất nhiều.
Trong mắt phụ nhân trung niên, Nam Khang Châu đầy rẫy những thi thể không người nhận, nữ tử trước mặt có thể là thân nhân của những quan viên bị lưu đày hoặc thê tử của các binh lính thú biên, thậm chí cũng có khả năng là thân thích của những người Phù Khách bất hạnh kia.
Trung niên phụ nhân dường như quên mất mục đích ban đầu của mình, liền tốt bụng khuyên bảo:
“Ngươi đừng buồn, nhỡ đâu người ngươi muốn tìm vẫn chưa chết thì sao? Ngươi nói cho ta biết hắn tên là gì, quê ở đâu, ta có thể giúp ngươi hỏi thăm một chút.”
“Đa tạ đại nương.” Nàng cúi đầu cười gượng, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm người có thể lợi dụng, suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Hắn tên Châu Đảo, là huynh trưởng của ta.”
Nói xong, nàng thầm nghĩ: "Xin lỗi nhị ca, vì sự an nguy của muội, ngươi đành phải hy sinh một chút, tạm thời làm người mất tích vậy!"
Trung niên phụ nhân hỏi tiếp: “Châu nào?”
“Châu trong ốc đảo.”
“Họ này rất hiếm gặp, người ngươi muốn tìm có lẽ sẽ khó tìm.”
Nàng lau đi giọt nước mắt không tồn tại, buồn bã đáp: “Ta cũng biết, nhưng ta đã tìm hắn thật lâu. Hắn như đá chìm đáy biển, không chút tin tức, nên ta lo lắng có lẽ hắn đã mất, không ai nhận xác, có thể đã bị táng tại Lậu Trạch Viên rồi.”
Nghe đến đây, trong lòng trung niên phụ nhân không còn giữ được sự lạc quan như ban đầu.
Nàng biết mình không nên nói thêm gì nữa, càng nói nhiều càng dễ lộ sơ hở. Vì vậy, nàng chuyển sang chủ động hỏi:
“Phải rồi, xin hỏi ngươi tìm A Trì nương tử là có việc gì? Đợi nàng trở về, ta sẽ thay ngươi nhắn lại.”
Lúc này, phụ nhân trung niên mới sực nhớ ra mục đích của mình.
Bà ta ánh mắt lẩn tránh, trên mặt hiện lên vẻ chột dạ, nói lấp lửng: “Ta tìm nàng cũng chỉ vì vài việc vặt thôi, nàng tự khắc biết. Ngươi cứ nói là Đỗ Gia Nương đã ghé qua là được.”
Có vẻ như sợ bị nàng hỏi thêm, Đỗ Gia Nương vội vã rời đi.