Xuyên Không Về Cổ Đại, Nhất Kiếm Định Giang Sơn

Chương 58

Tân nương luôn nuông chiều, Vân ca muốn ôm hà bao ngủ, bà cũng không lấy đi, mà gom lại rồi dịch ra một chút, đề phòng mặt Vân ca đè lên chúng sẽ không thoải mái.

“ Vân ca, nương không yêu cầu con phải làm nên chuyện lớn, con cứ bình an lớn lên là được rồi, chuyện phiền phức cứ để a cha con lo.” Tân nương đắp chăn cho Vân ca xong, mới đi rửa mặt.

Ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau Vân ca bị Tân nương đánh thức dậy từ rất sớm, bình thường Tân nương luôn không ngăn cản Vân ca ngủ nướng. Cậu bé mới một tuổi, không đi làm cũng không biết đi, nhất định phải đánh thức cậu dậy làm gì?

Đây là lần đầu tiên, Tân nương dậy sớm lôi Vân ca ra khỏi chăn.

Vân ca ngáp ngắn ngáp dài, mơ mơ màng màng được Tân nương thay quần áo ấm áp. Đợi đến khi khăn mặt ấm áp lên mặt, Vân ca mới tỉnh táo hơn một chút.

Bên ngoài trời vẫn còn hơi tối.

Tân nương xoa đầu con trai, vui vẻ nói: “ Vân ca, a cha con muốn đưa con đi tế tổ, dậy mau nào.”

Chương 26: Trời giáng chân long ban ngọc tỷ

Tân nương có vẻ rất vui mừng về việc tế tổ, sau khi mặc quần áo chỉnh tề cho Vân ca, nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm.

“Lần này sau khi đưa con đi tế tổ, Vân ca con sẽ được chính thức ghi vào gia phả họ Lý, như vậy sau này nếu nương có chuyện gì thì họ cũng phải lo cho con, nhà họ Lý cũng phải chia cho con một ít đồ, nương mới yên tâm.”

Vân ca lúc này mới biết còn có chuyện này, thảo nào hôm nay Tân nương còn phấn khích hơn cả ngày hôm qua ăn Tết.

Mặc quần áo xong, Tân nương còn quan sát Vân ca từ trên xuống dưới, xác nhận không có sơ sót gì mới bế Vân ca lên.

Vân ca ngoan ngoãn để Tân nương bế, chỉ là còn nhìn hà bao trên giường, “Nương, cất hà bao cho con, con còn chưa mở ra xem nữa.”

Hôm qua Vân ca chỉ nhớ chúc Tết, lấy hà bao nhỏ đeo hết lên thắt lưng, nhưng bên trong có đồ, cậu vốn định trước khi ngủ sẽ mở từng cái ra cất kỹ, nhưng sau đó không nhịn được ngủ quên.

Tân nương cười vỗ vai Vân ca, “Nương nhớ rồi, đảm bảo không động đến chúng.”

Hôm nay không chỉ Vân ca dậy sớm, vừa ra khỏi cửa Vân ca đã thấy Bố thị bế Dật ca cũng ra ngoài. Nhưng mà mắt Dật ca đỏ hoe, chắc là bị đánh thức dậy sớm quá nên khóc rồi. Khóc xong, lúc này cậu lại ngủ gục trên vai Bố thị.

Lúc này, Bố thị cũng không biết làm sao.

Nhìn thấy Tân nương, Bố thị chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Dật ca mà dễ dỗ như Vân ca thì tốt rồi.”

Tân nương lại ôm chặt đứa con cưng của mình hơn một chút, nha hoàn của hai người đi phía trước mỗi người cầm một cái đèn l*иg, họ tự mình bế con đi rất cẩn thận.

Lần đầu tiên tế tổ, Vân ca cũng lấy lại tinh thần, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.

Lý Phục nhìn thấy Vân ca và Dật ca, chỉ xoa đầu bọn trẻ rồi dẫn chúng đến từ đường.

Từ đường tế tổ ngay trong phủ Lý, đến nơi Vân ca mới phát hiện phòng thờ quay về hướng Nam, lúc này từ đường nhỏ này đã được mở ra.

Bình thường nơi này luôn đóng cửa, nhưng trong phòng vẫn thắp đèn trường minh, Trương đại nương làm việc vặt hai ngày lại vào đổ dầu đèn một lần, bình thường cũng không có ai vào đây. Vừa đến cửa, Vân ca đã ngửi thấy mùi dầu thắp đèn, hương nến.

Dật ca ngủ mê man, đột nhiên không khí lạnh lẽo của mùa đông thêm mùi khét của dầu đèn, không nhịn được hắt hơi hai cái liên tiếp.

Bố thị lau nước mũi cho cậu bé, vừa hay để cậu bé đừng ngủ nữa, nên bái tổ tiên rồi. Vào trong phòng, Vân ca thấy trên bệ thờ cao đặt bốn bài vị.

Vân ca cố gắng nhìn chữ trên đó, tiếc là nhìn kiểu gì cũng không hiểu hết.

Một cái viết là “Liệt vị tiên thần họ Lý”, ba cái còn lại viết là “Liệt vị tổ tiên Lý…” Vân ca vốn muốn xem kỹ từng cái một, kết quả phát hiện chữ trên đó phần lớn đều không nhận ra hết.

Trong lòng cậu âm thầm đọc theo phương pháp truyền thống, đó là không biết thì đọc nửa chữ, nhưng cậu không dám để Lý Phục biết, nên cũng không lẩm bẩm trong lòng nữa.

Lúc này cậu được Tân nương đặt xuống đất, Dật ca cũng vậy.

Có lẽ là bầu không khí tế lễ quá yên tĩnh, Lý Phục cũng rất nghiêm túc, Dật ca bị đánh thức dậy cũng không ồn ào, chỉ mơ mơ màng màng cùng Vân ca chậm rãi làm lễ bái.

Các bước tế lễ không nhanh không chậm, cuối cùng sau khi bái xong, Lý Phục còn đọc một bài văn tế dài trước tổ tiên, Vân ca cũng không hiểu.

Nhưng thỉnh thoảng trong đó có xuất hiện tên của cậu và Dật ca, chắc đại khái là nói với tổ tiên rằng Lý Vân , Lý Dật là con cháu của các ngài, chúng rất thông minh lanh lợi, xin các ngài phù hộ cho chúng bình an lớn lên, đồng thời phù hộ cho chúng sau này đều có tiền đồ. Chỉ có con cháu đời sau liên tiếp có tiền đồ, mới có thể sinh con đẻ cái, tế lễ tổ tiên của các ngài mới không bị gián đoạn.