Lý Dật là đứa trẻ bướng bỉnh, bây giờ một là cái chăn nhỏ mà cậu ta đã đắp từ bé, hai là cái còi này. Thiếu một cái là cậu ta không ngủ được, nằm trên giường vừa khóc vừa làm ầm ĩ.
Ban đầu, Cẩu Tử tưởng Lý Vân chỉ đơn giản là muốn chia sẻ, sau đó mới biết Lý Vân coi nó như một “mật hiệu”, đây là mật hiệu của bốn đứa trẻ bọn họ, người lớn thì không được biết.
Chương 16: Con thật sự nhớ được hết mấy chữ này sao!?
Quả nhiên, sau khi Trần Cẩu Tử thổi còi trúc được vài phút, Lý Dật đã mở hé cửa phòng, Bố Hồng ló đầu ra nhìn quanh dáo dác.
Cẩu Tử vội vàng vẫy tay.
Bố Hồng hiểu ý, cẩn thận mở cửa ra một chút rồi bế Lý Dật, người đang mặc áo ấm dày, ra ngoài. Bố Hồng lớn hơn Cẩu Tử một chút, đã tám tuổi. Mặc dù trước đây cậu ta cũng làm việc nặng nhọc, nhưng vì lớn lên trong nhà họ Bố nên ăn uống đầy đủ, do đó trông cậu ta khỏe mạnh hơn Cẩu Tử.
Ở tuổi này, bế Lý Dật đi một đoạn đường cũng không thành vấn đề.
Một lúc sau, Bố Hồng thở hổn hển bế Lý Dật đến chỗ Lý Vân .
"May là Vân ca tới ngay lúc này, phu nhân vừa mới ngủ, nếu không thì Dật nhi cũng không ra được." Bố Hồng cười nói.
Mấy ngày nay không cho Lý Dật ra ngoài, cậu bé cứ như giống chó Akita cứng đầu bị nhốt trong nhà, không thì khóc lóc ầm ĩ, không thì quậy phá trong nhà, khiến Bố thị và các nha hoàn trong phòng kiệt sức.
Vừa rồi Lý Dật ngủ thϊếp đi, hiếm khi được yên tĩnh, họ cũng tranh thủ ngủ theo. Ai ngờ Lý Dật tràn đầy năng lượng, họ thì ngủ thật, còn cậu bé chỉ giả vờ.
Chưa đầy mấy phút, cậu bé đã mở to đôi mắt tinh ranh nhìn xung quanh. Rồi tự mình ngồi dậy, cũng loay hoay bò xuống giường.
May mà lúc này Lý Vân đã đến.
"Chúng ta đi đâu đây?" Bố Hồng vừa nghỉ ngơi xong, vừa bế Lý Dật hỏi.
Lý Vân nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đến thư phòng của cha chơi trò thám hiểm!"
Mắt Bố Hồng sáng lên, "Trốn tìm à? Trò này vui đấy."
Trò trốn tìm này là do Lý Vân dạy cho họ cách đây không lâu, bọn họ chơi một lần là thích ngay. Nghe thấy trốn tìm, Lý Dật cũng vui mừng vỗ tay lia lịa.
"Đi thôi." Lý Vân vung tay lên, dẫn đầu đi thẳng đến thư phòng.
Mấy ngày nay, Lý Phục bận rộn với việc chuẩn bị cho cả huyện Lũng đón mùa đông, ít khi về nhà, thư phòng càng không lui tới mấy ngày nay.
Lý Vân đến đó không chỉ để chơi, mà còn muốn lật xem sách.
Ài, chủ yếu là từ sau giấc mơ thấy cha viết chữ Khải, Lý Vân đã không còn động đến sách nhiều nữa.
Trước đây, sách do Trịnh Tả Sinh tặng đã bị mẹ cất đi, nói là đợi cậu khai bút rồi mới lấy ra. Sách không thể nghịch lung tung, Lý Vân đã nói với mẹ mấy lần nhưng bà vẫn không đồng ý.
Sau đó, Lý Phục cũng chỉ đọc sách cho bọn họ nghe, hoàn toàn không cho cậu và Lý Dật xem hay sờ vào, sợ rằng bọn họ tay chân vụng về làm hỏng sách.
Lý Vân bĩu môi, họ không cho xem thì cậu tự đi xem.
Ngoài ra, không có người lớn, Lý Vân cũng không dám dẫn Lý Dật và những người khác đến chơi ở tiểu viện. Bên đó có một hòn non bộ nhỏ và một cái ao nhỏ, nhỡ Lý Dật ngốc nghếch rơi xuống thì sao?
Một hơi chạy thẳng đến thư phòng.
Bố Hồng và Cẩu Tử đều là lần đầu tiên đến đây, mấy đứa trẻ khi đến còn tràn đầy mong đợi, nhưng khi đến thư phòng thì không dám tự ý vào.
Lý Vân chẳng sợ gì, tự mình đẩy cửa bước vào.
Thư phòng của Lý Phục được bài trí rất tao nhã, không chỉ có cổng vòm hình trăng non, mà còn có đủ loại kệ trưng bày đồ cổ, sách vở, thẻ tre, lụa và các vật dụng khác.
Lý Vân đã từng quan sát thấy Lý Phục luôn rất cẩn thận khi sử dụng giấy, và rất quý trọng giấy. Vì vậy, mặc dù hiện nay có không ít sách được làm bằng giấy, nhưng vẫn còn thẻ tre, lụa và các vật liệu ghi chép khác.
Đặc biệt là thẻ tre, trên đó ghi lại các bài văn của bậc hiền triết. Nhưng thẻ tre dường như đã có từ lâu đời, không ít bị ẩm mốc mục nát.
Lý Phục giống như người thầy trong mơ của Lý Vân , ông sẽ sửa chữa đơn giản những thẻ tre đó, sau đó mới dùng giấy sao chép lại các bài viết trên thẻ tre.
Có thể nói, ngoài việc yêu thích văn chương, Lý Phục còn là một người trùng tu di tích văn hóa.
Lý Vân lại nhíu mày, ầy, trong đầu cậu lại tự nhiên xuất hiện những kiến thức và từ ngữ kỳ quái.
Người trùng tu di tích văn hóa.
Cha cậu thật sự rất hợp với danh xưng này, sau này cứ gọi như vậy đi, đừng gọi là Bất Túy Ông nữa.
" Vân ca, hay là chúng ta đừng chơi ở đây nữa." Cẩu Tử có chút lo lắng.
Diện tích thư phòng tuy không nhỏ, nhưng có nhiều góc khuất, thích hợp để chơi trốn tìm. Nhưng Cẩu Tử vừa bước vào nhìn thấy những cuốn sách và đồ trang trí, những thứ này không biết tại sao lại tạo cho Cẩu Tử và những người khác một áp lực vô hình.