Đội cảnh sát bước đến trước cửa club Lunara, ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu qua tấm kính, tạo nên một khung cảnh xa hoa giữa khu phố sầm uất. Không khí vui chơi náo nhiệt bên trong club tương phản mạnh mẽ với sự nghiêm túc của cuộc điều tra.
Thiên Vũ và Ngọc Diệp bước vào, không gian lập tức tràn ngập âm thanh vang dội của nhạc sàn, ánh sáng mờ ảo như nhấn chìm họ vào một thế giới hoàn toàn khác. Thiên Vũ hít một hơi dài, đưa ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. Họ đều hiểu, thời gian đã trôi qua quá lâu từ khi vụ án xảy ra. Nếu hung thủ đã sử dụng cửa sau để tẩu thoát, khả năng kẻ đó vẫn còn ở đây là rất thấp. Nhưng việc kiểm tra hệ thống camera an ninh có thể đem lại manh mối quan trọng.
Ngọc Diệp bước nhanh bên cạnh Thiên Vũ, ánh mắt sắc lạnh đầy kiên quyết.
Bước vào sảnh chính, Thiên Vũ nhanh chóng yêu cầu gặp quản lý. Một người đàn ông trung niên, vest đen bóng bẩy, tiến tới. Gương mặt hắn lạnh tanh, không có biểu hiện bất ngờ khi nhìn thấy cảnh sát.
- Đây là lệnh khám xét, chúng tôi muốn kiểm tra camera an ninh của các anh. - Thiên Vũ lên tiếng.
Quản lý giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng thái độ rõ ràng không hợp tác. Ông ta hờ hững lắc đầu, giọng nói sắc lạnh:
- Xin lỗi, bà chủ không có ở đây, chúng tôi không có quyền quyết định việc này.
Ngọc Diệp không kìm được, bước lên phía trước:
- Mở to con mắt của ông ra xem! Đây là lệnh khám xét, lệnh của nhà nước, không tới lượt chủ của ông quyết định đâu! - Giọng cô vang lên đầy bực tức, ánh mắt bộc lộ rõ sự khó chịu. - Nếu mấy người không hợp tác, chúng tôi sẽ có quyền áp dụng biện pháp cưỡng chế!
Gã quản lý vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh. Hắn búng tay, vài tên bảo vệ to con từ phía sau bước ra, tạo thành bức tường ngăn cản cảnh sát.
- Thông cảm cho chúng tôi, sếp à. Chúng tôi cũng chỉ làm công ăn lương thôi mà.
Đây rõ ràng là một hành động thách thức cảnh sát. Ngọc Diệp trong một thoáng suýt nữa mất kiềm chế đã đặt tay vào túi súng, Thiên Vũ cũng đồng thời nhanh mắt thấy thứ cộm lên sau tấm áo vest của đám vệ sĩ.
- Để họ xem camera đi. Dù sao chúng ta đều là những công dân lương thiện mà, phải hỗ trợ cảnh sát chứ.
Ngay trước khi hai bên bắt đầu không nói lý lẽ nữa, cửa ra vào bất ngờ mở ra, Nguyệt Anh xuất hiện bước vào với vẻ mặt thoáng chút mệt mỏi. Tuy thế, bước chân của cô vẫn rất tự tin, toát lên vẻ kiêu sa lạnh lùng. Cô liếc nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng lại nơi Thiên Vũ, rồi khẽ gật đầu về phía quản lý.
Quản lý ngập ngừng một chút, nhưng Nguyệt Anh đã nói như vậy, ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời.
Thiên Vũ cùng Ngọc Diệp nhanh chóng được dẫn tới phòng giám sát, nơi toàn bộ hệ thống camera an ninh được quản lý. Họ cẩn thận xem qua từng đoạn video. Ban đầu, mọi thứ có vẻ bình thường. Nhưng khi đến đoạn camera ở cửa sau – lối đi vốn dĩ chỉ dành cho nhân viên – lại chẳng có gì.
- Sao thế này? - Thiên Vũ hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đen thẫm.
Nhân viên kỹ thuật kiểm tra lại, camera ở cửa sau đã bị ngắt điện từ rạng sáng hôm nay, tức ngày xảy ra vụ án.
Nguyệt Anh cau mày, giống như Thiên Vũ lập tức hiểu ra vấn đề. Đây không phải một sự cố bình thường. Để có thể ngắt được riêng camera cửa sau như thế, chắc chắn phải là người trong quán.
- Cô Ayla, chúng tôi yêu cầu cô theo chúng tôi về sở để lấy thêm lời khai. - Thiên Vũ nói, giọng cương quyết.
Nhưng ngay lập tức, đội cảnh sát lại lần nữa vấp phải sự chống đối của các nhân viên trong quán. Họ xô đến phía trước, vây quanh Nguyệt Anh, ánh mắt đầy hằn học.
- Gì nữa đây, sếp? Sếp có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bà chủ của chúng tôi không có liên quan gì đến vụ án này. Cả ngày hôm nay cô ấy chưa hề đến đây. Cảnh sát các anh không có quyền bắt cô ấy.
Nguyệt Anh bị đẩy vào một tình thế khó xử, thật lòng mà nói ngày hôm nay cô có hơi mệt rồi, các nhân viên nói đúng, cô cần được nghỉ ngơi. Nhưng trong đầu cô cũng đã có một số cái tên đáng ngờ, nếu có thể cung cấp sớm cho Thiên Vũ, có thể sẽ giúp anh ta nhanh chóng bắt được hung thủ.
- Nếu các cậu cần lời khai thì chúng tôi có thể cung cấp.
Thanh Phong xuất hiện, theo sau anh ta cũng phải có ít nhất mười người, với quy mô đó, bọn họ bước vào và kiểm soát toàn bộ tình hình.
- Ồ, tưởng ai xa lạ hóa ra là cậu à? - Thanh Phong cười lớn khi thấy rõ gương mặt của Thiên Vũ trong nhóm cảnh sát. - Lên chức không định mời tôi bữa cơm sao, Vũ?
Thiên Vũ liếc nhìn Thanh Phong, vẻ mặt không cảm xúc, không muốn nhiều lời với hắn.
- Cô Ayla, chúng tôi biết là đang làm phiền cô, nhưng tính chất của vụ án rất nghiêm trọng. Mong cô hợp tác!
- Hợp tác với tôi không được sao? - Thanh Phong chen ngang.
- Anh không liên quan đến vụ án.
- Cô Ayla cũng vậy. - Thanh Phong nhếch miệng cười phản bác.
Nguyệt Anh liếc nhìn Thanh Phong rồi quay sang Thiên Vũ. Cô nhẹ nhàng nói:
- Tôi đã mệt rồi, nếu các anh cần lời khai, hãy đến vào sáng mai.
Nói rồi Nguyệt Anh phẩy tay ra hiệu cho bọn Thanh Phong ra ngoài đợi cô trước. Trước khi rời đi, cô qua loa dặn dò nhân viên hợp tác với cảnh sát cho lời khai và cũng không quên nhắc nhở mong rằng cảnh sát giải quyết việc này sớm, đừng để ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô.
Trong khi nhóm cảnh sát bắt đầu tiếp cận các nhận viên để lấy lời khai, Nguyệt Anh bất ngờ nhặt một vật gì đó trên bàn và bước đến gần Thiên Vũ, nhẹ nhàng nói:
- Hình như sếp đánh rơi cái này.
Thiên Vũ phản xạ nhanh, nhận lấy món đồ mà cô đưa. Anh lập tức nhận ra đó không phải đồ của mình. Nhưng với bản năng nhạy bén, anh giả vờ như đó là của mình và gật đầu cảm ơn. Nguyệt Anh rời đi ngay sau đó, để lại một cảm giác bí ẩn.
Khi Thiên Vũ mở món đồ đó ra trong xe, bên trong là một mảnh giấy nhỏ với số điện thoại của Nguyệt Anh được viết vội. Anh nở một nụ cười nhẹ, không rõ ràng cảm xúc bên trong.