Sói Trắng Và Cừu Đen

Chương 2: Đêm nay có thể làm phiền anh được không?

Ánh đèn neon xanh đỏ lập lòe trong không gian nồng nặc mùi rượu và khói thuốc. Tiếng nhạc điện tử vang vọng như tiếng thở dồn dập của những kẻ đang kiếm tìm sự lạc lối. Giữa đám đông uốn éo và cười nói ồn ào, Nguyệt Anh đứng yên lặng bên quầy bar, đôi mắt nâu lấp lánh ánh sáng lơ đãng đảo quanh khắp nơi. Lần đầu tiên cô đến nơi như thế này nhưng lại ngỡ như đã ở đây từ rất lâu – nơi mà những kẻ trốn chạy khỏi thực tại tìm đến sự quên lãng.

Đây là đêm cuối cùng cô được sống với cái tên Nguyệt Anh.

Trong vài giờ nữa, danh tính của cô sẽ hoàn toàn biến mất, và cô sẽ trở thành một người khác – một thân phận mới, một vai trò mới. Những gì cô đã trải qua trong nhiều năm sau đó sẽ không cho phép cô giữ lại chút ngây thơ nào nữa. Và đêm nay, Nguyệt Anh muốn để bản thân được lần cuối cùng chủ động quyết định cuộc đời mình. Cho dù lạc lối, cô vẫn muốn tự mình chọn một con đường để sa ngã, trước khi trở thành một quân cờ hoàn toàn bị cuốn vào thế giới của bóng tối.

Suy nghĩ có phần hơi trẻ con nhưng cô không còn cách nào khác để thể hiện ý chí tự do của mình nữa.

Người bartender đặt trước mặt cô một ly whiskey, ánh mắt thoáng chút tò mò khi nhìn cô gái trong chiếc váy đỏ đơn giản nhưng tỏa ra nét quyến rũ khó cưỡng.

- Thưa cô, quý ngài kia mời cô một ly.

Cô quay sang nhìn gã trai bàn bên nâng ly rượu nở một nụ cười thiện chí, xung quanh anh ta là lũ bạn đồng loạt ồ lên những lời châm chọc thích thú.

- Hay là người này nhỉ? - Cô thầm nghĩ, ngoại hình anh ta cũng không tệ, trên người đều là đồ hiệu đắt tiền... nhìn thế nào cũng ra một tên đểu cáng, rất phù hợp cho những cuộc tình chóng vánh quên mau chỉ sau một đêm.

Nguyệt Anh nâng ly đáp lại, tiếng ồn từ những đứa trẻ lớn xác bên kia lại ồ lên. Ngay trước lúc gã trai kia tiến lại, ly rượu trên tay cô bỗng bị một ai đó tước đi.

- Đừng uống, ban nãy tôi thấy họ bỏ thuốc vào ly rượu này rồi. - Một giọng nói trầm nhẹ nhàng rót vào tai Nguyệt Anh từ phía sau, cô giật mình quay lại.

Trước mắt cô là gương mặt thanh tú của một chàng thanh niên dong dỏng cao, đường nét mềm mại ngược lại với cơ thể rắn rỏi của anh ta. Chiếc mũi cao nhưng không quá cứng cỏi, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt sâu sau cặp kính trong suốt tỏ vẻ thâm trầm, nhưng đâu đó vẫn ánh lên nét ngây thơ của một cậu thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành, Nguyệt Anh đoán rằng người này cũng chỉ tầm tuổi mình.

Trong một thoáng chốc, Nguyệt Anh có chút ngây người khi nhìn vào gương mặt đó. Giữa ánh đèn lập lòe không rõ màu sắc, cô có thể cảm nhận hai tai mình vừa ửng lên một chút ánh hồng.

Gã bàn bên kia có vẻ không có ý định bỏ cuộc, hắn vẫn xem chàng thanh niên kia như không khí và tiếp tục tiếp cận Nguyệt Anh. Hắn ta hắng giọng một tiếng...

- Được rồi, anh xin lỗi vì đã đến trễ... đừng giận nữa mà! - Chàng thanh niên cố ý nói thật lớn trước khi gã kia kịp phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

Nguyệt Anh lúc này mới chợt bừng tình thoát khỏi ánh mắt của người con trai kia. Sợ rằng cô vẫn chưa kịp tiêu hóa tình hình, chàng thanh niên vội vàng đặt tay lên vai cô, dùng một lực ấn mạnh một chút như thể để ra ám hiệu.

- Thôi mà, anh sẽ dẫn em đến chỗ khác chơi vui hơn được không?

Nguyệt Anh không trả lời. Cô có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi đang rịn trên trán chàng thanh niên kia, anh ta điên cuồng ra hiệu cho cô bằng ánh mắt, trên toàn cơ thể đều lộ rõ vẻ lúng túng không thể che giấu. Chính vì thế, gã mời rượu kia vẫn tự cho rằng mình có cơ hội, hắn ta đột nhiên nắm lấy tay cô.

- Nào người đẹp...

Tay vẫn chưa kịp chạm đến tay thì Nguyệt Anh đã nhanh chóng lách người tránh né rồi ôm lấy cánh tay của chàng thanh niên đứng cạnh mình.

- Tôi không uống với anh được rồi, bạn trai tôi sẽ ghen đó. - Cô dùng giọng nói tinh nghịch đúng với độ tuổi để phối diễn cùng người kia.

Cô có thể nghe thấy được cả tiếng thở phào nhẹ nhõm của người bên cạnh khi gã đàn ông kia đỏ mắt rời đi. Cô lại lén nhìn anh ta thêm một lần nữa, anh ta nở nụ cười, không phải quá rạng rỡ như ánh dương đầy sức sống, anh ta có điệu cười dịu dàng tạo cho người khác một cảm giác yên tâm.

Nhưng trước khi anh ta kịp nói gì đó, cô đã cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.

- Xin lỗi, tôi vừa uống phải một ly rượu bị bỏ thuốc rồi. Đêm nay có thể làm phiền anh được không? - Nguyệt Anh hỏi, ánh mắt mờ đυ.c không nhìn rõ ra được ý tứ bên trong.

Chàng thanh niên sững người trước hành động của Nguyệt Anh, cứ như thế anh ta để mặc cô dắt mình ra ngoài. Không ai trong số họ nói thêm điều gì, nhưng không cần phải nói, vì cả hai đã ngầm hiểu rằng đêm nay sẽ không giống như bất kỳ đêm nào khác.

Khi cả hai bước ra khỏi quán bar, không khí bên ngoài như một luồng gió lạnh thổi bừng vào mặt Nguyệt Anh, mang theo sự tĩnh lặng của đêm khuya đối lập hẳn với không gian ngột ngạt vừa rời đi. Những con phố vắng vẻ, đèn đường lờ mờ trải dài dưới ánh trăng nhợt nhạt, gợi lên một cảm giác trống trải và cô độc. Mùi mưa nhẹ còn đọng lại trên những vỉa hè sẫm màu, thoảng đâu đó hương cỏ ẩm ướt khiến mọi thứ trở nên u ám và nặng nề hơn.

Gió luồn qua mái tóc, mang theo sự lạnh lẽo buốt giá khiến cô cảm thấy đôi vai trần của mình run rẩy. Cô không rõ liệu cơ thể đang phản ứng với thời tiết hay những cơn nóng lạnh từ thứ thuốc trong máu đang dần xâm chiếm cơ thể mình. Người con trai bên cạnh đi từng bước lặng lẽ, những bước chân của anh đều đều vang vọng trên mặt đường nhựa, như muốn xóa đi cái âm thanh hỗn độn trong đầu Nguyệt Anh.

Cả hai không nói gì, để mặc cho những âm thanh của thành phố về đêm bao trùm lấy khoảng cách giữa họ. Nguyệt Anh cố giữ cho đầu óc mình không chìm sâu vào cơn mê sảng, cô biết rằng bản thân phải mạnh mẽ hơn. Nhưng mỗi bước đi lại càng trở nên khó khăn hơn khi thuốc bắt đầu ngấm sâu hơn vào cơ thể. Những cơn đau âm ỉ, những làn hơi thở gấp gáp và trái tim đập loạn xạ như muốn trốn thoát ra khỏi l*иg ngực.

Khi bước vào một khách sạn nhỏ bên đường, ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn cũ kỹ trên trần nhà phản chiếu một không gian cũ kỹ và ảm đạm. Tiếng mưa rả rích bắt đầu rơi, vỗ nhẹ lên những cửa kính bên ngoài. Thời gian dường như ngưng đọng lại khi cả hai bước vào căn phòng đơn sơ. Nguyệt Anh không nhớ rõ mình đã rơi vào giấc ngủ từ lúc nào, chỉ còn những ký ức mờ nhạt về những hơi thở gấp, tiếng thì thầm vụng về và cơn đau nhói kéo cô khỏi thực tại.

Không còn nhớ gì nữa cũng tốt, đêm nay cô muốn quên đi tất cả, quên đi cái tên Nguyệt Anh, quên đi cái quá khứ chẳng có giây nào là tốt đẹp và quên đi cả tương lai tăm tối phía trước.

Đêm kéo dài trong những khoảnh khắc mơ hồ và trôi nhanh, như thể thời gian chẳng có nghĩa lý gì.

Trước khi mặt trời kịp ló dạng, Nguyệt Anh đã tỉnh dậy. Cô không thể nhớ hết những gì đã xảy ra đêm qua, trong đầu chỉ còn lại cảm giác mất phương hướng và trống rỗng. Cơ thể cô vẫn còn chút đau nhức, nhưng tâm trí đã dần trở lại.

Cô nằm lặng lẽ bên cạnh người con trai đã cùng mình buông thả đêm qua, người vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu. Khuôn mặt anh ta khi ngủ có vẻ bình yên hơn, không còn sự sắc lạnh hay điềm tĩnh một cách gắng gượng như lúc họ gặp nhau. Cô khẽ thở dài, cảm nhận lòng mình chùng xuống.

Cô đứng dậy, nhẹ nhàng mặc lại quần áo và chuẩn bị rời đi. Ánh mắt cô bỗng bị thu hút bởi một tấm thẻ nằm trơ trọi trên sàn nhà, cô cầm nó lên và đọc thông tin trên đó.

[Thẻ học viên Học viện Cảnh Sát: Huỳnh Thiên Vũ]

Một cơn ghen tị âm ỉ lan tỏa trong lòng. Nguyệt Anh cũng từng được đào tạo, cũng là làm việc cho cảnh sát, thực hiện những nhiệm vụ mà ít người biết đến. Nhưng cô không bao giờ có thể tự hào và công khai với thân phận của mình như Thiên Vũ. Anh ta có thể ngẩng cao đầu, mặc bộ đồng phục cảnh sát, tuyên bố với thế giới rằng mình đứng về phía công lý. Còn cô, chỉ có thể hoạt động trong bóng tối, không tên, không danh tính. Mọi việc cô làm đều sẽ bị lãng quên, như chính cái tên "Nguyệt Anh" sắp biến mất mãi mãi sau đêm nay.

Nguyệt Anh khẽ nhếch môi cười, nhưng đó là nụ cười đắng cay. Cô đặt tấm thẻ lại chỗ cũ và nhìn người con trai tên Thiên Vũ kia lần cuối trước khi tiếp tục bước đi trong đêm, lặng lẽ như bóng ma không tên, không quá khứ, không tương lai.

Trước khi cô kịp bước ra khỏi cửa, một giọng nói cất lên sau lưng.

- Tôi có thể biết tên em được không?

Nguyệt Anh dừng bước, nhưng không quay lại.

- Tên không quan trọng. - Cô khẽ nói, giọng nhẹ như cơn gió.

Rồi cô mở cửa và bước đi, để lại phía sau một câu chuyện không đầu không cuối, và một cái tên mà cô sẽ không bao giờ sử dụng lại.

Thiên Vũ nhìn theo, ánh mắt anh lộ rõ sự tò mò và một chút bối rối. Dù hoàn toàn tỉnh táo nhưng anh không chắc chắn lắm về những gì đã xảy ra đêm qua. Mọi thứ như một giấc mơ vậy, thậm chí đó còn không phải loại quyết định mà anh sẽ làm. Ở cô gái mà anh còn chưa kịp biết tên đó có gì đó đã thu hút anh. Bắt đầu từ lúc cô ấy ngồi ở quầy bar nốc từng shot rượu. Có điều gì đó ở cô khiến anh không thể cưỡng lại được, để rồi can thiệp vào chuyện mà trước giờ anh chẳng buồn quan tâm. Và anh cũng biết rằng, dù chỉ trải qua một đêm ngắn ngủi, nhưng anh sẽ không bao giờ quên cô.

Cửa phòng khách sạn đóng lại, và Thiên Vũ nằm lại trên giường, đôi mắt hướng về trần nhà, cuộc sống sẽ lại tiếp tục như đêm nay chưa từng xảy ra.