Nhật Ký Làm Giàu Của Thiên Kim Nghèo Túng

Chương 28

Đậu sên đến khi hơi khô là có thể bắc ra, để nguội dùng sau.

Nhân mè đen thì đơn giản hơn nhiều, mè rang chín giã nhỏ, trộn với đường trắng và mỡ heo. Mỡ heo trắng bóng là mấu chốt, không chỉ làm tăng thêm hương thơm của mỡ động vật, mà còn giúp nhân bánh dễ kết dính thành khối.

Ôn Trọng Hạ mua một bao tải lớn ngải cứu tươi, ngải cứu cũng là một vị thuốc, cho nên ngoài chợ có bán.

Từ Tú vừa rửa vừa cười nói: "Ta lớn đến chừng này, chỉ thấy dùng ngải cứu vào ngày Tết Đoan Ngọ để trừ tà, đôi khi cũng xông lá ngải cứu để đuổi muỗi, chưa bao giờ nghĩ đến ngải cứu cũng có thể làm đồ ăn."

"Ngải cứu vào Tết Đoan Ngọ đã già không ăn được, bây giờ mới là lúc nó tươi non nhất, không ăn thật là phí của trời." Ôn Trọng Hạ tỉ mỉ nhặt những cây cỏ dại lẫn trong ngải cứu ra.

"Đông nhi, thay nước."

"Dạ!"

Trừ việc bếp núc không giúp được gì ra, những việc lặt vặt khác Ôn Mạnh Đông đều tranh nhau làm. Nó nói ăn không ngồi rồi sau này sẽ bị cha mắng.

Ôn Trọng Hạ rất tán thành quan điểm giáo dục này của người cha chưa từng gặp mặt.

Ôn Mạnh Đông tuy nhỏ con, nhưng múc được nửa thùng nước từ giếng lên vẫn có thể làm được, đương nhiên điều này cũng nhờ vào việc được Ôn Trọng Hạ vỗ béo trong thời gian qua.

Cậu bé hai tay nắm chặt quai thùng nước, người hơi nghiêng, rõ ràng là đã dùng hết sức, hai má phồng lên.

"Tỷ tỷ, nước cho tỷ."

Nó chẳng hề thấy mệt, mà còn rất hăng hái.

Khi luộc ngải cứu cho thêm một chút muối nở, màu xanh non sẽ không dễ bị mất đi.

Ngải cứu luộc nhừ, cho vào bột nếp sống chín đã được pha sẵn, nhào thành một khối bột màu xanh nhạt.

Gói bánh trôi thì quá đơn giản, ngay cả tiểu Đông nhi cũng làm được.

Bóp một miếng bột vo tròn trong tay, ấn thành hình cái bát, vo tròn nhân đậu đỏ, đặt vào trong, túm mép bột lại, một cái bánh trôi đã hoàn thành.

"Tỷ tỷ, ta làm xong rồi." Ôn Mạnh Đông đắc ý khoe thành quả của mình.

Ôn Trọng Hạ và Từ Tú cúi đầu nhìn, phì cười. Họ rõ ràng đã đánh giá cao khả năng của nó, một cái bánh trôi nhỏ bị nó gói đến nỗi nhân lòi ra tứ phía.

Ôn Mạnh Đông nhận ra, xấu hổ đỏ mặt.

"Không sự gì, vá víu vài miếng, hấp xong rồi tự ăn lấy." Ôn Trọng Hạ thêm chút bột vào chiếc bánh thanh đoàn của hắn.

Lửa lò đất mạnh, bánh thanh đoàn hấp một lát là chín.

Mở nắp xửng hấp, một làn hơi nước mù mịt mang theo hương thơm thoang thoảng bỗng ập vào mặt.

Những chiếc bánh thanh đoàn xanh đậm tròn trịa, bề mặt còn ánh lên chút sáng bóng, quả thực sắc như bích ngọc.

Ôn Mạnh Đông vừa cầm được chiếc bánh thanh đoàn nhân đậu đỏ vá víu của mình, lập tức cắn một miếng, bị bỏng đến mức phải xuýt xoa.

Ôn Trọng Hạ dặn dò hắn: "Ăn chậm thôi, ăn đồ nóng dễ bị bỏng họng."

Hắn liền ngoan ngoãn thổi vài hơi, rồi mới cắn thêm một miếng, vỏ bánh thanh đoàn mềm dẻo, nhân đậu đỏ mịn màng thơm ngọt, ngon đến mức hắn trợn mắt dậm chân.

Từ Tú ăn bánh nhân mè, mè trộn mỡ heo đã chảy thành dạng lỏng, đặc sánh.

"Oa, chảy mỡ rồi." Nàng vội vàng dùng miệng hứng lấy, nếu không sẽ nhỏ xuống mất.

"Vậy ta ăn cái nhân măng xào thịt này."

Măng mùa này là non nhất, không cần thêm quá nhiều gia vị, chỉ riêng cái vị thanh đạm giòn ngọt đã đủ khiến người ta nhớ mãi không quên, lại thêm hương vị đặc trưng của ngải cứu, một miếng cắn này không phải là bánh thanh đoàn, mà là mùa xuân.

Ba người buổi tối không làm gì khác, chỉ ăn vài cái bánh thanh đoàn đã no căng bụng.

Từ Tú vẻ mặt thỏa mãn: "Hạ nhi, bánh thanh đoàn chắc các học tử sẽ thích, ngày mai bánh mì kẹp thịt và bánh kếp chuẩn bị ít thôi."

Ôn Trọng Hạ gật đầu, nhiều quá bọn họ cũng không kịp làm.

Ngày hôm sau, bọn họ đến sớm hơn thường lệ.

Ôn Trọng Hạ phủ lên tờ giấy đỏ trên bàn một tờ giấy mới, viết "Thanh đoàn đặc biệt Thanh Minh, sáu văn một cái".

Chữ viết tròn trịa, là do chính tay nàng viết.

---

Rạng đông, liễu rủ.

Xe ngựa của Hàng Diệu còn chưa đến cổng Thái Học, hắn đã vén rèm nhìn thấy đằng xa người đông nghịt.

Xe ngựa dừng lại, hắn xuống xe trước tiên đi đến trước mặt một vị lão giả tóc bạc trắng hành lễ chào hỏi.

Vị này là Tôn tiến sĩ, vốn là Hàn Lâm học sĩ, học thức uyên bác, sau vì tuổi cao, không màng chính sự, tự xin đến Thái Học dạy học.

Tôn tiến sĩ vuốt râu nói: "Sơ Thần, ngươi có biết bên kia là chuyện gì không? Nhiều người tụ tập ồn ào như vậy, thành ra thể thống gì."

Hàng Diệu đương nhiên nhìn thấy là quầy hàng bánh kếp kia, đang sắp xếp từ ngữ chuẩn bị giải thích với ông, thì tùy tùng của Tôn tiến sĩ từ bên đó chạy về.