Ánh Mặt Trời Của Vân Quốc

Chương 14

Sau khi cuộc chiến mưu phản bị dập tắt, giống như kiếp trước, huynh trưởng của Tô quý phi đã thông đồng với Lệ Quốc.

Ở biên giới, quân Lệ kiêu ngạo, hống hách.

Trận chiến này đã diễn ra sớm hơn hẳn ba năm.

Khi ta đến phủ của Cố Tướng quân thì trời đã tối.

Toàn bộ Cố phủ đang trong tình trạng hoảng loạn.

Ngay cả Nhị tử Cố gia, người thường đi chơi với A Lăng, cũng nhìn về phía xa với ánh mắt sâu thẳm, thiếu niên lão thành.

"Nguyên tỷ, tỷ có nghĩ phụ thân và những người khác có thể quay lại không?"

Một giọng nói non trẻ trầm giọng hỏi.

“Chắc là không về được đâu! Binh lực Lệ Quốc gấp đôi chúng ta.” tự mình lẩm bẩm

"Nguyên tỷ, tại sao họ lại phải đánh trận? Tại sao họ vẫn đi khi biết mình không thể quay lại?"

Ta nghĩ về điều đó và im lặng.

Có lẽ bởi vì nếu không có đất nước, thì sẽ không có nhà.

Đất nước không có thì làm sao nhà có thể tồn tại?

Trong mắt Tiểu Nhị Tử rưng rưng nước mắt, ta ôm đệ ấy vào lòng, khẽ thở dài.

"Đệ ngốc, sao lại khóc? Nhất định sẽ quay lại."

"Nhất định."

Trong Thanh hiên lang, ta bước đi rất nặng nề.

Quân Dự nhìn ta nhưng vẫn tiếp tục uống rượu một mình.

“Có vẻ như các người sắp phải đánh trận,” Nàng ta nói, nở một nụ cười uể oải với ta.

Ta đưa tay nhận lấy ly rượu nàng ta đưa.

"Không phải bọn ta, mà là chúng ta."

"Ồ? Hòa thân còn chưa thành, Tạ tiểu thư quá quan tâm đến Sở Quốc." Người phụ nữ cười nói.

Uống cạn ly rượu vẫn chưa đủ thú vị.

"Quân Dự, ngươi không phải tới Vân Quốc là vì ta sao?"

"Bệ hạ Sở quốc trùng sinh, để tránh bại lộ thân phân, sẽ không cưới nữ nhi Lưu gia làm hoàng hậu, chàng cần một người có thể giữ kín bí mật cho chàng, lại còn hữu dụng với chàng, cho nên ta sau khi trùng sinh là người thích hợp nhất với chàng, không phải sao?"

Ta vừa dứt lời, người phụ nữ hơi nheo mắt lại, hàng mi dài buông xuống, không thấy rõ cảm xúc.

“Ngươi biết ư ?” Nàng ta nhướng mày, rót một ly rượu.

Ta mỉm cười cầm ly rượu cạn ly với nàng ta.

"Nếu không ngươi nghĩ rằng, sao ngươi biết được ta cũng là người trùng sinh?"

Trưởng nữ của Tạ tướng quân bị điên.

Lăn xuống vách núi, khi tỉnh dậy diện mạo đã thay đổi.

Ta đã cử người đi khắp nơi để lan truyền.

Người ta đang chờ đợi là nàng ta.

Ngay từ đầu ván cờ này, bọn ta đã tính kế lẫn nhau.

Thực ra, câu chuyện ở kiếp trước không kết thúc đơn giản như vậy.

Ta, người đã hóa thành hồn phách, đã gặp nàng ta, người cũng đã hóa thành hồn phách.

Trước đây, nàng được Sở quốc tôn vinh là Minh quân, nhưng thi thể của nàng lại bị thế gia tộc vứt vào Loạn Táng Cương, cho chó hoang gặm nhấm.

“Nữ tử thật sự không thể lập tâm vì thiên địa, lập mệnh cho bách tính sao?” Nàng hỏi ta.

Nàng ta cho rằng trên thế gian này có quá nhiều xiềng xích trói buộc nữ tử.

Ai bảo nữ tử phải nhốt ở sau nhà, không làm gì được.

Ta hỏi nàng ta liệu nó có thực sự đáng không?

Suốt cuộc đời, vì nước vì dân, nhưng cuối cùng chỉ có thể phơi xác ở nơi hoang dã.

Đôi mắt nàng ta thâm đen, đó là điềm báo sắp trở thành ma.

Nhưng còn chưa kịp bắt đầu, thì đã thấy từ tít xa xa có mấy người nông dân đang đi đến.

Họ đã tìm thấy xác nàng ta.

Họ yêu cầu phu nhân của mình dùng nước sạch để lau mặt, giữ thể diện cho nàng ta.

Dùng một con lợn nái già duy nhất còn sót lại trong nhà để đổi lấy một chiếc quan tài đơn sơ.

"Bệ hạ, người là một Minh quân, vì muốn giúp bách tính nên đã thi hành nhân chính, bọn ta xin cảm tạ tấm lòng của bệ hạ."

"Chỉ là bọn ta ngu ngốc không cứu được ngươi, chỉ cầu ngươi bình an lên đường thôi."

Một số nông dân đã rơi nước mắt, quỳ xuống đất lạy không thôi.

Ta thấy linh hồn nàng ta rung động.

Đôi mắt thâm quầng trở nên trong trẻo,

Một lúc sau, nàng nói: “Đáng.”