Ánh Mặt Trời Của Vân Quốc

Chương 11

Sau cái ch.ết của mẫu thân, Hoàng hậu trở nên gầy đi rất nhiều.

Cô cô kể rằng mẫu thân ta hằng đêm đều báo mộng với nương nương.

Bệ hạ lo lắng nên bảo chúng ta đến núi Cửu Tiên cầu phúc.

Trong ngôi chùa nguy nga, đại sư mặc áo cà sa, tận tình khuyên bảo ta rằng tứ đại đều trống không.

Ta hoàn toàn không có duyên với Phật nên chỉ biết chớp mắt hỏi.

Trên thế gian này có quá nhiều bất công, phải chăng Đức Phật đã thực sự mở mắt và nhìn thấy chúng?

Đức Phật nói: A Di Đà Phật.

Ăn trưa xong, Hoàng hậu nương nương vào thiền thất nghỉ ngơi.

Ta ngồi xa ngoài sân.

Ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của những bông hoa đào bắt đầu nở rộ ở ngôi chùa trên núi.

Ta nghĩ về khi ta còn trẻ, Tiêu Cảnh An và ta đã thực hiện một nhiệm vụ đến Sở quốc cùng với A Ông.

Vào thời điểm đó tại Lễ hội câu đố đèn l*иg, bọn ta gặp một người bạn mới, tên là Quân Bất Khanh.

Với mái tóc đen, đôi mắt đen và hốc mắt sâu, muội ấy mang vẻ đẹp của một mỹ nhân ngoại lai.

Bọn ta chơi cùng nhau, trộm rượu của đại nhân rồi say khướt với bọn ta dưới gốc cây đào.

Lúc đó cũng là cuối mùa xuân.

Hoa đào héo, cánh hoa cuối nỏ bất đắc dĩ theo gió rơi xuống.

Nó rơi vào ta, Tiêu Cảnh An và muội ấy.

Ta nói: “Ta muốn giống như cha ta, một vị tướng chính trực, nữ tướng đầu tiên ở Đại Vân, bảo vệ Vân quốc”.

Muội ấy nói rằng muội ấy muốn cứu vãn trăm năm suy tàn của Sở quốc, muốn bảo vệ thần dân của mình.

Tiêu Cảnh An nhấp một ngụm rượu, không nói lời nào nhìn bọn ta, thật lâu sau mới nói, kiếp này chỉ hy vọng có thể cưới được Nguyên Nguyên.

sau đó

sau đó……

Gió trên sườn núi vẫn rất mạnh.

Cú đánh làm xước mắt ta, khiến ta tỉnh lại.

Có tiếng đánh nhau ở phòng bên cạnh.

Mắt ta ngay lập tức bị gió thổi đỏ ngầu.

Sương mù từ mắt bị thổi bay, biến thành nước.

Điều đáng lẽ phải đến đã đến.

Ta nhìn bóng đen đang chiến đấu với Cố tướng quân.

Cười nhạt: "Cha, dừng lại đi, con biết là cha mà!"

Với giọng nói trong trẻo, ta lặng lẽ đứng trước cổng vòm.

Nam nhân mặc đồ đen ngập ngừng nhìn ta, nhưng chỉ trong chốc lát, đã bị Cố Tướng quân tìm được kẽ hỡ, một cước đá vào thắt lưng.

"Thật sự là ngươi sao? Lão Tạ."

Khi Cố Tướng quân cởi mặt nạ của người mặc đồ đen ra, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Phụ thân lặng lẽ nhìn ta, thu vũ khí lại: "Sao con biết là ta? Rõ ràng là ta đã cố ý thay đổi chiêu thức."

Đúng, mặc dù đã thay y phục, chiêu thức, nhưng ta vẫn có thể nhận ra là ông ấy.

Bởi vì ông ấy là phụ thân.

Ông là người cha mà ta đã không muốn buông bỏ từ khi còn nhỏ.

Ông ấy là đại tướng quân, cúi đầu làm ngựa cho ta cưỡi, thà bị đồng liêu chê cười mà vẫn nâng niu kiều nữ lên tận trời cao.

Khi ta bảy tuổi, ta mắc bệnh đậu mùa, phụ thân ta khóc còn to hơn cả mẫu thân.

Ta mắc bệnh năm mười tuổi, trong nhà không ai dám đến gần, chỉ có cha và mẫu thân thay phiên nhau chăm soc ta suốt bảy ngày bảy đêm.