Khi ta thức dậy thì mặt trời đã lên cao.
A Bích nói rằng ta đã ngất xỉu, Lâm thái y chẩn đoán do tâm hỏa bốc mạnh.
Khi ta đến trước cửa phòng của mẫu thân, thì phụ thân và a đệ đã ở đó rồi.
Ta cầm chiếc áo choàng màu xanh đen đưa cho phụ thân, vẻ mặt buồn bã.
"Đây là điều duy nhất mẫu thân nhờ con trước khi mất." Ta nói một cách nghiêm túc, nhìn vào mắt phụ thân.
“mẫu thân bảo con lấy lại chiếc áo này, đưa cho phụ thân mặc, xem có vừa với người không”, ta nói tiếp.
“Phụ thân, người thấy chiếc áo này có đẹp không?”
Ta lấy ra bản vẽ.
Mẫu thân sử dụng cọ nhẹ hơn, hoa văn quá cầu kỳ.
Ta không biết bao nhiêu nỗ lực đã được đổ vào tâm huyết đó.
"Ý nhi!"
Phụ thân nhận lấy quần áo với đôi tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, lòng bàn tay đập vào cây cột.
Lòng bàn tay sưng tấy, nổi gân xanh ở mu bàn tay.
Hai hàng nước mắt chảy ra.
Sức khỏe của ta yếu dần kể từ khi mẫu thân mất.
Không thể theo kịp buổi canh linh cữu, dành phần lớn thời gian nằm ốm trên giường.
Vào ngày thứ bảy sau khi mẫu thân mất, ta cố gắng đứng dậy, đi đến linh đường.
Đêm dày đặc như mực bắn tung tóe.
Ngọn lửa vẫn sáng trong lò than trước quan tài.
A đệ không có ở đây, còn phụ thân ở một mình trong linh đường.
Ta đứng ở cửa bám chặt vào khung cửa.
"Cha, cha có còn nhớ cha đã gặp mẫu thân con như thế nào không?"
Ánh lửa chiếu thẳng vào mặt phụ thân, người đột nhiên bối rối nhìn ta.
“Vậy cha còn nhớ mẫu thân là người như thế nào không?”
Đôi mắt bối rối của phụ thân biến mất, và người quỳ xuống tấm nệm.
"Mẫu thân của con là một thê tử rất tuyệt vời, trong những năm ta đi hành quân, chiến đấu, mẫu thân con chưa bao giờ để ta phải lo lắng về việc trong phủ, nàng tốt bụng và rộng lượng, đối xử tốt với người khác, nàng——"
Nói được nửa chừng, phụ thân không thể nói được nữa.
Nước mắt chảy dài xuống má, thấm vào cổ áo.
“Ta có lỗi với nàng——”
Vân Quốc có thể thành thân trong thời gian 100 ngày chịu tang, nếu không sẽ phải chịu tang ba năm.
Hòa thân không thể trì hoãn, chỉ mới có nửa tháng, bệ hạ đã hạ chỉ, lễ bộ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc hòa thân, ngày tháng không thay đổi.
Ở Vân quốc có một phong tục là nữ tử tự thêu giá y.
Nhưng ta là đi hòa thân nên đương nhiên không cần.
Khi đang ngồi trên xích đu ở hậu viện, Tiêu Cảnh An bước vào.
"Tiêu Cảnh An, ta sắp xuất giá rồi."
Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện một cách bình tĩnh như vậy kể từ khi được trùng sinh.
Huynh ấy đứng thẳng, khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc.
Đôi mắt đẹp hơn Lưu ly bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Ta muốn khiến huynh ấy khóc.
Huynh ấy khi khóc trông rất xấu, ta đã nhìn thấy huynh ấy khóc một lần.
Lúc đó, huynh ấy đã ôm lấy xác ta và dọa sẽ bám theo ta đời đời kiếp kiếp.
Rồi huynh ấy bắt đầu khóc khi nói.
Giống như một chú hề.