Lúc đó ta phấn khích đến mức mặc bộ váy xanh lam mà Tiêu Cảnh An rất thích, đợi rất lâu ở Đông cung mới có người nói với ta rằng Thái tử đã đến hội thơ rồi.
Đi cùng với trưởng nữ Lộ gia.
Khi ta chạy tới đó, huynh ấy đang uống trà, đối thơ với Lộ Anh Anh, khen thơ của nàng ta đáng giá vạn vàng.
Huynh ấy nhìn ta đến muộn, lông mày đầy mỉa mai: “Tạ Cảnh Nguyên, ngươi không thể đối thơ với nàng được.”
"Đúng."
Ta lặng lẽ đáp, mỉm cười yếu ớt, bắt gặp đôi mắt đen láy ấy đầy sóng nước.
“Thần nữ tài hèn học ít, nhan sắc tầm thường, không xứng với Thái tử điện hạ.”
" Mong huynh bình an, tiền đồ xán lạn."
“Mong huynh bình an,kiều nương như vân.”
“Thánh chỉ trả lại, từ nay đôi đường, suốt đời vui vẻ, Thái tử Điện hạ,nguyện kiếp này của ta và huynh không còn liên quan gì đến nhau.”
Những lời tự ti không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo từ từ phát ra từ miệng ta.
Hai tay cầm thánh dụ của hoàng đế, cúi đầu với vầng trán sâu.
Cũng như kiếp trước, trong đêm đông lạnh thấu xương ấy, ta đập trán vào bậc thềm đầy tuyết, cầu xin huynh ấy phái quân đến cứu phụ thân và huynh ta.
Huynh ấy ôm eo của mỹ nhân, trêu chọc nàng ta cho đến khi nàng ta cười ngọt ngào, rồi nói với ta: “Hậu cung không được phép can thiệp vào chính sự, Tạ Cảnh Nguyên, sao muội lại muốn bắt chước mẫu hậu, truyền thánh chỉ giả?”
"Muội xứng sao?"
“Không liên quan nữa ư?”
Có một sự im ắng sau khi lời nói của ta được nói ra.
Hồi lâu gió nhẹ thổi bay góc viền áo tím.
Tiêu Cảnh An nhìn ta với vẻ mặt u ám.
“Tạ Cảnh Nguyên.” Giọng nói của huynh ấy lạnh lùng, con mắt đỏ lòm.
Huynh ấy cầm lấy thánh chỉ ném mạnh xuống đất rồi bất ngờ dùng cánh tay bế ta bước về phía cửa.
Thân thể ta nặng nề bị ném xuống hòn non bộ, ta chưa kịp đứng dậy thì cả người ta đã bị huynh ấy chặn lại giữa hòn non bộ.
Thân hình cao lớn của huynh ấy lướt qua ta.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, ánh sáng chiếu xuống từ trán ta làm mờ mắt ta.
Trong mắt huynh ấy như có sương mù, huynh ấy nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói trầm và khàn khàn.
"Nguyên Nguyên, muội thật sự đã trở lại?"
Những cơn gió mát thổi qua làm lay động đôi mắt ta.
Tiếng nói “Nguyên Nguyên” như một hòn đá khổng lồ ném vào tim ta.
Ta cong môi cười buồn, đã lâu lắm rồi ta mới nghe đến cái tên này.
Bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là sau khi chúng ta được Bệ hạ ban hôn.
Thực ra, chúng ta đã không như thế này từ lâu rồi.
Tiêu Cảnh An và ta cũng từng là thanh mai trúc mã.
Giống như trong thơ ca, huynh cưỡi ngựa trúc chạy quanh giường chơi với thanh mai, hai đứa trẻ hồn nhiên vô tư.
Huynh ấy phóng túng, lòe loẹt sẽ trèo qua cửa sổ mang cho ta bánh ngọt và kẹo hồ lô phớt lờ những lời cấm cung dưới đêm trăng sáng.
Khi ta bị Thái phó mắng, huynh ấy luôn gây thêm rắc rối rồi đứng cùng ta nghe mắng.
Sau khi ta khóc vì câu nói “Nguyên Nguyên” của ta, huynh ấy sẽ ôm ta, lau nước mắt cho ta một cách nghiêm túc.
Huynh ấy nói: "Đừng sợ, Mẫu hậu đã từng nói, Nguyên Nguyên sau này sẽ gả cho Cảnh An, cho dù có thế nào thì Cảnh An vẫn muốn."
Nhưng khi thực sự được ban hôn, huynh ấy đã thay đổi.
Huynh ấy nói: “Tạ Cảnh Nguyên, muội không xứng.”
Ta cau mày nhìn người trước mặt, đôi mắt đau nhức vì hồi ức.
Trên môi nở nụ cười buồn, chẳng lẽ huynh cũng được trùng sinh?
Ta nhớ lại những gì huynh ấy đã nói bằng cách nhéo hàm ta, đe dọa khi ta uống thuốc độc.
"Tạ Cảnh Nguyên, muội không được phép ch.ết, muội không thể ch.ết, nếu muội dám ch.ết, cho dù xuống địa phủ ta cũng sẽ bám theo muội đời đời kiếp kiếp."