Bán Bánh Xèo Kiểu Trung, Làm Giàu Ở Tinh Tế

Chương 3

Trong đầu các cụ cứ tưởng tượng riết, hình ảnh của thanh niên như chất chồng thêm chục cái filter ——

Cậu có mái tóc đen mềm mại xõa xuống bên tai, cưỡi một chiếc xe cũ còn bị xã hội chèn ép phải thức khuya dậy sớm kiếm cơm lại gặp cảnh tinh cầu phát nổ; khó khăn di dân trong vũ trụ bao la lại gặp bọn tinh tặc tàn nhẫn, nay cảnh còn người mất, bản thân chỉ có thể ăn nhờ ở đậu!

Kỷ Kiều không sao lại được nhóm cụ già khắc nghiệt này đồng tình và thương hại, vào mỗi sáng sớm cậu thường xuyên nhận được bánh mì bí đỏ treo ngoài của sổ.

Trong miệng cậu đang nhai từng miếng bánh ăn mix với nước uống, trong lòng cảm kích tiếp nhận sự bón ăn rất là “cứng rắn” này. (bánh mì thật sự rất cứng)

……

Vừa nhớ lại, cậu vừa đi đến ngôi nhà gỗ quen thuộc với mái ngói đỏ, đẩy cửa hàng rào gỗ ra, mấy cái đuôi nhỏ phía sau đã vội vã chạy vào.

Ánh sáng ấm áp màu vàng chiếu rọi qua cửa sổ, gió thổi bay bức màn ren trắng, sau đó một cái đầu tóc vàng rực rỡ ló ra ngoài, kêu to: "Tại sao cậu lại về muộn vậy? Mau lên, sắp tới giờ ăn cơm rồi!"

Toby là cháu trai của Dylan tiên sinh, Kỷ Kiều nhớ không rõ mấy cái tên phương Tây này, nên cậu thường đặt nickname cho dễ nhớ.

Trước sự đón tiếp nồng nhiệt của Toby, Kỷ Kiều mỉm cười đáp lại, đồng thời trong lòng lặng lẽ nghĩ——

Ok, cún vàng vui vẻ*.

(*Gốc: Kim mao vui sướиɠ, kim mao thường chỉ mấy chú chó lông vàng, chỉ kiểu người thân thiện nhiệt tình)

Người mở cửa chính là bà Dylan, hôm nay là sinh nhật của bà, bà đã mời rất nhiều hàng xóm đến làm khách, dẫn Kỷ Kiều đi đến bàn ăn để chào hỏi mọi người.

Kỷ Kiều nhìn thấy những chiếc hộp quà trên ghế sofa, hơi ngượng ngùng đưa rổ trứng chim cho bà Dylan.

Đây là những món quà nhỏ cậu có được nhờ vào việc giúp đỡ những người dân trong Tiểu Trấn dọn dẹp kho lương thực.

Thế giới này đối với Kỷ Kiều mà nói vẫn còn rất xa lạ, cậu không có ý định chỉ ăn nhờ ở đậu suốt, rốt cuộc cậu không có bằng cấp cao, chỉ có thể giúp mấy việc linh tinh ở trong trấn nhỏ.

Bà Dylan rất vui vẻ, nhận lấy rổ trứng và bảo Toby mang vào bếp.

Quả thực là một món quà đáng yêu.

“Xin lỗi bà…” Kỷ Kiều cảm thấy hơi ngại, hít sâu một hơi rồi mới mở miệng, chưa kịp nói hết câu đã bị bàn tay to của Dylan tiên sinh đè lên đầu, vỗ nhẹ một cái.

“Nhóc ranh, món quà này thật không tệ.” Dylan tiên sinh cười lớn, chỉ tay vào bếp: “Nếu có thể làm thêm vài chiếc bánh thì càng tuyệt!”

“Được, cháu sẽ làm ạ!”

Kỷ Kiều nhanh chóng chạy vào bếp.

Chiếc xe ba bánh của cậu đã được dẹp vào kho hàng, gia vị và bột mì trên xe đều được cậu mang hết vào bếp.