Xuyên Nhanh: Đừng Nói Gì, Chỉ Cần Yêu Tôi

Q1-chương 8: Nam phụ thứ nhất

Sau khi kết thúc tháng 9, bước vào năm cuối đại học, cô gái nhỏ Thanh Nhược sẽ bắt đầu thực tập. Cô ấy học nhạc, chuyên ngành violin, đã theo học từ nhỏ đến lớn. Trong hai năm gần đây, cô đã trở thành một nghệ sĩ violin có chút tiếng tăm trong một nhóm nhỏ.

Mặc dù gọi là thực tập, nhưng Thanh Nhược sau khi tốt nghiệp không phải lo nghĩ đến chuyện mưu sinh, cũng chẳng có tham vọng trở nên nổi tiếng. Thế nên, so với thời gian còn đi học, giờ cô lại càng nhàn nhã hơn.

Khi Thanh Nhược gọi điện tới, Lạc Minh Dục đang cùng hai thư ký của mình và thư ký của Cảnh Tu Dung ngồi trong phòng họp nhỏ để thảo luận công việc. Nghe tiếng điện thoại reo, anh vô thức nhíu mày, quay qua nhìn màn hình. Quả nhiên là cô ấy!

Cảnh Tu Dung ngồi đối diện, chưa từng thấy Minh Dục có thái độ như thế này. Tại sao lại có vẻ khó chịu với điện thoại mà tâm trạng lại có chút vui vẻ? Anh ta tò mò chăm chú quan sát.

Minh Dục hắng giọng nhẹ nhàng, bắt máy, câu đầu tiên đã đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Hôm nay em lại định đi chơi ở đâu nữa?"

Giọng nói trong trẻo của cô gái trẻ vang lên qua điện thoại, mang theo chút tiếng gió khẽ thổi: "Hôm nay thời tiết đẹp quá, không nóng không lạnh, cũng không nắng gắt. Chúng ta đi cưỡi ngựa nhé?"

Minh Dục muốn từ chối dứt khoát, bảo rằng anh rất bận, không có thời gian để cả ngày theo cô đi khắp nơi chơi bời, còn cả một doanh nghiệp với hàng trăm con người đang chờ anh lo liệu.

Thế nhưng cô gái đã có sẵn chiêu thức. Vừa dứt lời, giọng cô liền dịu xuống, ngọt ngào ba phần, nũng nịu bảy phần: "Anh à, được không?"

"...", câu "không" sắp bật ra khỏi miệng bỗng chốc biến thành "được". Lạc Minh Dục thực sự khinh bỉ chính mình.

Ada và Lý Dật đều cố nhịn cười. Gần đây, cả hai không còn xa lạ gì với Thanh Nhược. Thứ Hai trời đẹp, thế là Lạc Minh Dục bị kéo đi đánh golf. Thứ Ba thời tiết bình thường, anh bị dẫn đi tham quan thủy cung. Thứ Tư trời lại đẹp, anh bị rủ đi chèo thuyền ngắm hồ. Thứ Năm trời mưa, tưởng chừng cuối cùng cô nàng cũng để anh yên, nhưng không, Thanh Nhược kéo anh đi chơi mạt chược...

Thanh Nhược cười đắc ý, khiến người ta chỉ muốn treo cô lên mà "cắn yêu" cho bõ tức.

Lạc Minh Dục nghiến răng: "Em đang ở đâu? Anh sẽ cho người tới đón, ăn trưa xong rồi hãy đi."

Cô gái nhõng nhẽo "hừ hừ" hai tiếng: "Không cần đâu. Em đang ở khu mua sắm đối diện. Em đã đặt bàn ăn rồi. Lát nữa anh chỉ cần dẫn chị Ada và anh Lý xuống rồi gọi cho em."

Cái cô hồ ly này, đúng là chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý mà! Lạc Minh Dục không còn lời nào để nói, tự nghĩ lại việc mình từng coi cô ấy là thiên thần chắc là do buổi sáng rửa mặt quên không rửa mắt kỹ.

"Biết rồi." Anh hậm hực tắt điện thoại, cảm thấy cuối cùng mình cũng gỡ gạc được chút ít thể diện.

Ada lập tức lên tiếng: "Sếp, cần đặt bữa trưa không ạ?"

Minh Dục liếc nhìn cô ấy, không hiểu từ lúc nào mà hai thư ký của mình đã hoàn toàn trở thành đồng minh của cô gái nhỏ này. Hôm chơi mạt chược, anh thực sự rất không muốn đi, nên đã nói với Thanh Nhược rằng buổi chiều có một cuộc họp quan trọng. Thế là Ada xuất hiện ngay, giọng nói vang vọng rõ ràng như sợ bên kia không nghe thấy: "Sếp ơi, kết quả cuộc họp sáng nay đã có rồi, sếp xem qua và ký tên là được ạ. Còn buổi chiều sếp không có lịch trình gì đâu."

"...", Lạc Minh Dục thực sự cạn lời.

Cảnh Tu Dung nhếch miệng, bĩu môi: "Minh Dục à, cậu là đang "giấu giai nhân trong lầu vàng" đấy à?"

Lạc Minh Dục lập tức tặng anh ta một cái lườm to đùng: "Không, là đang "rước sói vào nhà"."

Cảnh Tu Dung cười còn khoái chí hơn, đẩy xấp tài liệu trước mặt ra, dựa người vào ghế: "Dù sao việc quan trọng cũng gần xong rồi, buổi chiều để họ hoàn thiện nốt. Cậu định đi chơi đâu thì dẫn tôi đi cùng với."

"..." Minh Dục bất giác nhớ đến một câu trong bài hát, "siêu nhân cũng biết rơi lệ".~~(>_