Trong ba ngày này, tưởng chừng mọi chuyện sẽ rất khó khăn.
Nhưng Hoắc Tẫn có thể chắc chắn rằng Quý Trì không bị thương.
Cậu đã ngủ, nhưng anh vẫn không cúp máy.
Anh lắng nghe từng hơi thở nhè nhẹ, yếu ớt từ đầu dây bên kia, đến mức chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện gì khác.
Hoắc Tẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe và áo khoác, đi đến phòng thí nghiệm.
Khi xuống đến dưới lầu, anh vừa vặn nhìn thấy nhân viên an ninh đang thu dọn đồ đạc.
Thấy anh, nhân viên an ninh lập tức ngừng tay, giải thích: "Thẩm phán Hoắc, đây đều là đồ của ngài. Chúng tôi không muốn để lộn xộn nên tính mang xuống kho hàng. Như trước đây, đến lúc thích hợp sẽ thống nhất đem quyên tặng."
Hoắc Tẫn hơi gật đầu. Ánh mắt anh lướt qua đống đồ đạc, chợt nhìn thấy một phong thư trên tay nhân viên an ninh.
Thấy vậy, người nọ cười, nói: "Phong thư này là của cậu thanh niên lần trước đến cùng anh gửi."
“Mấy ngày trước tôi đã báo với anh, nhưng anh bảo là không cần.”
Hoắc Tẫn nghe vậy bước đến, lấy phong thư trên tay người nọ.
Giọng anh trầm ổn nhưng dứt khoát: "Từ giờ, nếu cậu ấy gửi gì, tôi đều muốn nhận."
"Hả?" Nhân viên an ninh thoáng sững sờ, rồi vội vàng đáp:
"À... được được, tôi hiểu rồi."
“Cảm ơn." Hoắc Tẫn cảm ơn, cầm phong thư lên xe.
Ngồi trên xe, anh mở lá thư mà Quý Trì gửi.
Nội dung khác xa so với những gì anh tưởng tượng.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, qua loa như đối phó:
```
Kính gửi Hoắc Tẫn,
Ba tôi bảo tôi cảm ơn anh.
Cảm ơn,
Quý Trì.
```
Nhìn từng chữ, Hoắc Tẫn cảm giác như đây là lá thư được viết lúc bị ép.
Anh gấp lá thư lại cẩn thận, nhưng lúc bỏ thư vào phong bì, một viên kẹo trái cây năm màu rơi ra, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Dưới ánh đèn trong xe, viên kẹo lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, ấm áp và rực rỡ.
Như thể anh vừa bắt được cầu vồng.
Hoắc Tẫn khẽ cười, rồi bỏ viên kẹo vào túi áo.
Đây là kẹo của Quý Trì.
Tâm trạng anh tốt hơn hẳn, tựa người vào ghế để nghỉ ngơi một lát.
Dẫu vậy, trong lòng anh lại do dự. Anh muốn đến trước cổng biệt thự nhà Quý gia, nhưng anh biết, cậu không muốn thấy anh.
Tiếng thở của cậu vẫn vang lên đều đều qua điện thoại, lúc trầm lúc bổng.
Hoắc Tẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường xa hoa và rực rỡ. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết nên lựa chọn thế nào.
Hai tiếng sau, Quý Trì tỉnh lại.
Khi tin tức tố tan đi, cảm giác trong cậu chỉ còn trống rỗng và bứt rứt hơn bao giờ hết.
Cậu bị cơn sốt kéo tỉnh, nhưng lần này, toàn bộ lý trí dường như đã bị gạt bỏ.
Trong cậu, chỉ còn bản năng lên tiếng.
Quý Trì bật dậy, ý niệm đầu tiên trong đầu là tìm Hoắc Tẫn.
Cậu muốn ở bên anh, không rời dù chỉ một khắc.
Trạng thái hiện tại của cậu hoàn toàn khác với lúc tỉnh táo.
Quý Trì loạng choạng, dùng toàn bộ sức lực lao ra khỏi phòng.
Căn phòng cho thuê lần trước?
Không đúng... Đó không phải nơi cậu ở.
Phòng thí nghiệm CE?
Đó là nơi cậu làm việc.
Hoắc Tẫn...
Nhà của Hoắc Tẫn ở đâu?