Alpha Nhà Ai Ăn Bánh Kem Nhỏ Chứ

Chương 29: Kỳ Phát Tình Lần Hai

Quý Trì ném thỏ bông xuống giường. Vẫn vậy, con thỏ không nhận được sự cưng chiều nào từ cậu.

Cậu vẫn tiếp tục uống thuốc ngủ. Khi ngủ sâu, cậu có thể tận hưởng một giấc ngủ yên ổn, thậm chí không mơ mộng gì.

Ba ngày sau, tập đoàn Bác Thân công bố kết quả kiểm nghiệm an toàn của toàn bộ sản phẩm, chứng minh rằng tất cả nguyên liệu của họ đều đạt tiêu chuẩn an toàn quốc tế với tỷ lệ vượt chuẩn lên đến 3%. Không chỉ không có bất kỳ rủi ro nào, mà các sản phẩm còn vượt xa tiêu chuẩn ngành.

Các tin đồn về chất gây ảo giác trong sản phẩm được xác nhận là do cơ sở sản xuất cũ để lại trước khi Bác Thân mua lại, và đã bị bác bỏ qua thông báo chính thức của công ty.

Chỉ trong một ngày, danh tiếng của Bác Thân đã được khôi phục, cổ phiếu công ty tăng mạnh. Quý Thịnh Minh không giấu được sự hài lòng, lập tức chuẩn bị quà tạ ơn cho Hoắc Tẫn: “Xử lý nhanh chóng gọn gàng đã giúp giảm thiểu thiệt hại.” Ông khen ngợi Hoắc Tẫn liên tục suốt cả bữa ăn.

“Cần phải viết thư cảm ơn bằng tay!” Quý Thịnh Minh quay sang nói với Quý Trì: “Con viết đi. Con từng tiếp xúc và làm việc với Hoắc Tẫn, lời lẽ của con sẽ phù hợp hơn.”

Quý Trì hơi cau mày, cầm đũa lơ đễnh xoay qua xoay lại: “Con không biết viết đâu.”

Quý Thịnh Minh nhìn cậu với ánh mắt cương quyết, nói thêm một tràng dài. Cuối cùng, Quý Trì đành chịu thua, khẽ đáp: “Bha chuẩn bị quà, con sẽ viết thư.”

Hôm sau, khi quà đã được chuẩn bị, Quý Trì lấy lá thư trong túi ra đặt vào hộp quà. Quý Thịnh Minh muốn xem thư nhưng Quý Trì liền ôm hộp quà, không để ông đọc: “Không cần xem đâu, chẳng có gì thú vị cả.”

Quý Thịnh Minh muốn Quý Trì tự mình mang quà đến tặng Hoắc Tẫn nên cậu đành miễn cưỡng đi, không muốn làm ầm lên.

Cậu biết rõ nếu nói nhiều thêm, ông sẽ nghi ngờ mối quan hệ kỳ lạ giữa cậu và Hoắc Tẫn. Điều này chỉ càng gây thêm rắc rối, bởi lẽ chưa bao giờ Quý Thịnh Minh nghĩ đến việc con trai Alpha của mình có thể bị đánh dấu.

Quý Trì mang quà đến trước cổng phòng thí nghiệm của CE, không làm theo yêu cầu của ông là mời Hoắc Tẫn đi ăn, cũng không tìm gặp anh, thậm chí không để lại bất kỳ lời nhắn nào, chỉ nói với nhân viên an ninh: “Món quà này là gửi cho Hoắc Tẫn.”

“Thẩm phán Hoắc của chúng tôi không nhận quà đâu.” Nhân viên an ninh nhận ra cậu, nhưng vẫn lịch sự yêu cầu cậu mang quà về: “Mỗi ngày đều có người gửi quà đến đây, nhưng ngài ấy chưa bao giờ nhận.”

Quý Trì chỉ gật đầu “ừ” rồi nhanh chóng rời đi, không dừng lại lâu. Từ đó trở đi, cậu dựa vào thuốc ngủ để chợp mắt. Chuỗi ngày đều đặn trôi qua nửa tháng, cho đến khi thuốc ngủ không còn tác dụng giúp cậu đi vào giấc ngủ.

Cậu tìm đến Cố Bách Lâm. Ngồi trên ghế phòng khám, Quý Trì cảm thấy tấm bảng vinh danh phía sau cậu cứ chập chờn trước mắt, khiến cậu chóng mặt.

“Gần đây cậu toàn uống thuốc ngủ à?” Cố Bách Lâm nghiêm nghị nhìn cậu, giọng anh ấy mang chút cảm giác gì đó khiến Quý Trì thấy lạ lẫm.

“Không ngủ được thì uống thuốc ngủ thôi, không phải chuyện bình thường sao?” Cậu đáp lại một cách hờ hững.

“Cậu hoàn toàn có cách để ngủ ngon mà.” Cố Bách Lâm nói.

Quý Trì lạnh lùng: “Không có.”

Nhìn tờ kiểm tra trước mặt, anh ấy chậm rãi đáp: “Cậu cần pheromone của người đó.”

Quý Trì đặt tay lên bàn, kiên quyết: “Tôi không cần.”

Cố Bách Lâm thở dài: “Cậu đang tự đưa tín hiệu sai lầm cho cơ thể, điều này chỉ làʍ t̠ìиɦ trạng tệ hơn. Cậu sẽ càng khao khát pheromone của người đã đánh dấu mình, và đến một lúc nào đó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”

Quý Trì giễu cợt: “Không bao giờ có chuyện đó!”

“Người đánh dấu cậu là Enigma.” Cố Bách Lâm nói: “Hãy nhớ rằng tuyến thể của cậu đã in sâu vết đánh dấu đó.”

Nghe những lời của anh ấy, Quý Trì hừ lạnh: “Tôi sẽ không khuất phục! Enigma thì đã sao? Tôi sẽ không để pheromone điều khiển mình như một con quái vật!”

Cố Bách Lâm mỉm cười mơ hồ: “Cậu chắc chắn sẽ không, nhưng mỗi một phần trong cậu đã và đang thử thách giới hạn của chính cậu. Kỳ phát tình sẽ làm rõ ràng tất cả, hoặc cậu sẽ yêu, hoặc cậu sẽ căm ghét người ấy.”

Quý Trì thẳng thừng bác bỏ: “Tôi không hề thích anh ấy!” Giọng điệu cậu ngày càng cứng rắn và sắc bén: “Tôi muốn thuốc ức chế, loại mạnh nhất.”

Cố Bách Lâm gật nhẹ: “Tôi sẽ kê thuốc cho cậu, nhưng cậu nên suy nghĩ kỹ về những điều này. Nếu cậu thật sự sẽ không thích anh ấy, thì mọi suy nghĩ của cậu bây giờ không thành vấn đề.”

“Nhưng, tôi hy vọng cậu đạt được điều mà cậu mong muốn.”

Cố Bách Lâm nói rất nhiều, nhưng Quý Trì chỉ đáp lại qua loa, không kiên nhẫn. Cố Bách Lâm từng là bác sĩ tâm lý, cậu tin điều đó, bởi anh ấy thật sự rất dài dòng.

“Đã lâu rồi cậu không ngửi được pheromone của người ấy, kỳ phát tình sẽ chỉ khiến cậu thêm đau đớn. Đừng uống thuốc ngủ nữa, không có lợi cho cậu.”



Khi rời khỏi bệnh viện, Quý Trì thấy đầu óc vẫn còn mơ hồ. Rõ ràng gần đây cậu ngủ rất nhiều, nhưng cơ thể lại mệt mỏi rã rời.

Về đến nhà, cậu ngồi xuống bên cửa sổ, tựa đầu vào giường, ánh mắt lặng lẽ nhìn đống thỏ bông nằm rải rác dưới sàn trong cô đơn và tuyệt vọng.

Cậu mở điện thoại, nhìn vào khung tìm kiếm của mình:

“Kỳ phát tình sau khi bị Enigma đánh dấu có thể vượt qua một mình không?”

Câu trả lời: Không thể.

“Nếu không có pheromone xoa dịu trong thời gian dài, nhu cầu sẽ tăng lên đúng không?”

Câu trả lời: Sẽ.

“Kỳ phát tình cuối cùng sẽ phải chịu khuất phục bản năng sao?”

Câu trả lời: Sẽ.

Không có một câu trả lời nào có thể cứu được tâm hồn cậu.

Quý Trì nhìn mấy con thỏ bị vứt bừa bãi trên sàn. Cậu ngồi dưới đất, cảm thấy bị không khí lạnh lẽo bao trùm. Cậu nhắm mắt lại. Nỗi bất lực hằn rõ trên dáng ngồi gục ngã của cậu.

Đêm đó, Quý Trì bước vào kỳ phát tình lần hai từ khi bị đánh dấu. Cậu tự nhủ rằng chỉ cần chịu đựng qua ba ngày là xong.