Toàn thân Quý Trì đột nhiên khựng lại.
Trong đầu không ngừng hiện lên đoạn hồi ức mờ ám ở quán bar.
Mặc dù trước đó cậu có uống chút rượu…
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ rằng mình là người chủ động trò chuyện với Hoắc Tẫn.
Hình như vừa nãy Hoắc Tẫn cũng uống rượu thì phải.
Mùi rượu mận nồng đậm rất giống với mùi pheromone của cậu.
Vậy nên Quý Trì nhớ rất rõ.
Quý Trì hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt màu nâu nhạt hiện lên vài phần nguy hiểm.
Hoắc Tẫn nói rằng anh ấy rất tỉnh táo khi đánh dấu mình.
Vậy nên…
Anh ấy cố ý?
Hay là… chỉ là bốc đồng nhất thời?
Vẻ mặt Quý Trì trở nên u ám, cậu cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Nhưng dù câu trả lời có như thế nào, thì kết quả hiện tại đều như nhau: “Có tỉnh táo hay không, sự việc cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng đã thỏa thuận rồi.”
Lời nói của Quý Trì rất nghiêm túc, không để chừa một chút kẽ hở nào: “Vậy nên, đối với tôi mà nói, cũng như nhau cả thôi.”
Còn thái độ của Hoắc Tẫn…
Nếu đến bây giờ mà còn không hiểu, thì cậu uổng công làm Alpha rồi.
Mới đầu cậu còn có thể chìm đắm trong thế giới của mình mà tự kiếm cớ.
Nhưng bằng chứng thì chỉ ngày một nhiều lên.
Hoắc Tẫn thích cậu.
Dù chỉ một chút.
Hoặc là rất nhiều.
Quý Trì không muốn hỏi nhiều đến vậy.
Mấy câu kiểu như tại sao lại thích cậu, lúc nào thì thích cậu, có phải đã lên kế hoạch đánh dấu cậu từ trước hay không.
Những câu hỏi này, Quý Trì đều không muốn hỏi.
Cậu chỉ muốn nhanh hơn một chút rời xa Hoắc Tẫn.
Cậu sợ.
Trên mặt Hoắc Tẫn không nhìn ra cảm xúc gì: “Sau chuyện của tập đoàn Bác Thân, em vẫn muốn rời xa tôi?”
Quý Trì không hề muốn né tránh câu hỏi này: “Đúng vậy.”
Bây giờ cậu cũng muốn rời xa anh.
Quý Trì nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tẫn: “Anh có thể có thành kiến với tôi.”
“Có thể dùng pheromone áp chế tôi.”
“Tất cả mọi thứ anh có được đều vượt xa tôi, vậy nên anh có thể thử xem.”
Đôi mắt của Quý Trì ẩn giấu lưỡi dao sắc bén, như làn gió lạnh xuyên thấu vào xương.
Không biết làm sao.
Hai người không ai bày tỏ trước.
Nhưng cũng không ai nói lời từ chối.
Sự vi diệu vô hình đó, vậy mà lại xuất hiện giữa hai người họ.
Không thể giải thích, mà cũng không cần giải thích.
Giống như là, câu “thích” đó cũng đã nói ra rồi.
Lời từ chối đau thấu tim gan cũng đã nói ra rồi.
Ẩn sâu trong đôi mắt đen láy của Hoắc Tẫn là từng gợn sóng u ám, anh nhìn Quý Trì: “Em biết mà, tôi sẽ không làm như vậy.”
Lời nói của anh vẫn dịu dàng như vậy.
Ánh mắt Quý Trì lóe lên, quả thực Hoắc Tẫn chưa bao giờ phát tán pheromone áp chế trước mặt mình.
Đứng dưới góc nhìn của Quý Trì mà nói, trừ phi không thích, nếu không sẽ không làm như vậy.
Quý Trì cho rằng cậu không xứng với anh.
Thậm chí là không thể với tới được.
Quý Trì khẽ siết chặt các đốt ngón tay, cậu không muốn dùng mình làm con bài để mặc cả bất cứ một chuyện gì.
“Chuyện của Bác Thân anh có thể thay đổi ý định.”
Sắc mặt Quý Trì trở nên u ám: “Cho dù anh có giúp tôi, tôi cũng sẽ không cho anh bất cứ điều gì đâu.”
Hoắc Tẫn tiến gần lại Quý Trì một bước, Quý Trì không hề lùi lại.
Cậu không muốn tỏ ra yếu kém nữa.
Hoắc Tẫn mỉm cười, không nhìn ra là đang chua xót hay thờ ơ: “Kết quả thí nghiệm tôi sẽ đưa lại cho em, cũng sẽ giúp em thanh minh.”
“Tôi không cần em đáp lại điều gì cả.”
“Chuyện của Bác Thân là tôi giúp em.” Anh tiến thêm một bước nữa về phía Quý Trì: “Vậy nên quà đáp lễ thì tôi vẫn cần.”
Ánh mắt Hoắc Tẫn dừng lại trên đôi môi hồng nhuận đầy đặn của Quý Trì.
Anh đột nhiên đỡ lấy gáy của Quý Trì: “Những lời em vừa nói ra từng câu từng chữ đều khiến tôi đau lòng.”
“Tôi phải lấy lại một chút.”
Nói xong, anh siết chặt lấy gáy Quý Trì kéo về phía trước, bất ngờ hạ xuống một nụ hôn cuồng nhiệt.
“Ưm…”
Quý Trì có chút không biết làm thế nào.
Khoảnh khắc cậu ngả người ra sau, lưng cậu trực tiếp tựa vào thân cây gần đó.
Không còn đường lui.
“Ưm… Hoắc Tẫn!” Quý Trì đè thấp giọng mắng anh.
Rõ ràng là đang mắng người, nhưng lại không nghe ra một chút tính công kích nào.
Cậu không thoát ra được.
“Hoắc Tẫn…”
Hoắc Tẫn thấy mình hôn đủ rồi, anh mới thả Quý Trì ra.
Cái cảm giác bị người khác thống trị này khiến Quý Trì cảm thấy sợ hãi.
L*иg ngực Quý Trì phập phồng, đôi mắt hơi cay cay, nhưng khuôn mặt cậu thì vẫn kiêu ngạo và u ám như vậy.
Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao.
“Đủ chưa?” Quý Trì đột nhiên hỏi, tiếng thở dài như có như không, phảng phất trong màn sương lặng lẽ.
“Có cần tôi cởi hết đồ ra đây để anh **?”
Thái độ bất cần đó của Quý Trì khiến đôi mắt u ám của Hoắc Tẫn khẽ gợn sóng.
Anh ghét nhìn thấy một Quý Trì như vậy.
Cả người đều là gai nhọn sắc bén, không có nơi nào để người ta có thể tiến lại gần được.
Hoắc Tẫn không đáp lại câu hỏi của cậu mà quay người rời đi.
Thân hình cao ráo càng làm cho chiếc bóng trở nên dài hơn, vô cớ toát lên vẻ cô đơn chán chường.
Những chiếc lá khẽ rơi xuống rồi bay đi theo làn gió, phiêu bạt vô định.