Quý Trì siết chặt đầu ngón tay: “Không sợ”.
Thực ra thì… có một chút.
“Vậy em trốn tôi làm gì?” Hoắc Tẫn trầm giọng đáp, giọng nói ấm áp nhu hòa như dòng suối chảy êm đềm.
Rõ ràng lời nói ra dịu dàng như vậy, nhưng bước chân anh lại lặng lẽ tiến về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người lần nữa bị thu hẹp lại.
Ánh mắt Quý Trì đảo quanh lại không tìm được tiêu điểm: “Không có”.
Cậu nghe thấy Hoắc Tẫn cười nhẹ một cái, nhưng lại không hiểu được âm thanh ấy có ý gì.
“Không có thì đứng yên đó đừng di chuyển”.
Quý Trì: “...”
Có hơi sợ.
Nhưng mà không được thể hiện ra.
Cậu khẽ nhấc mắt lên, thậm chí vì để thể hiện rằng bản thân không sợ Hoắc Tẫn, cậu bước một bước nhỏ tiến gần tới anh hơn: “Đứng đâu cũng như nhau thôi”.
Hoắc Tẫn đưa mắt xuống nhìn cậu: “Nhìn tôi”.
Ánh mắt lấp lánh của Quý Trì nhìn lên, lòng cậu nóng như bị lửa thiêu đốt.
Rốt cuộc Hoắc Tẫn muốn làm gì?
Chẳng lẽ cứ bắt mình phải thừa nhận sợ anh thì anh mới vui hả?
Quý Trì tránh né ánh mắt của Hoắc Tẫn rồi lại nhìn thẳng vào anh, lời nói ra tuy rụt rè nhưng lại rất nghiêm túc: “Tôi đói rồi…”
Nói xong Quý Trì chỉ muốn tát mình một cái.
Không tiếp lời được thì không trả lời là được mà? Hai chuyện này thực sự chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Chuyển chủ đề như vậy đó hả?
Bộ mình không dám nói rằng mình không sợ anh ấy hả?
Quý Trì ơi Quý Trì, mất mặt muốn chết!
Nhưng dù gì cũng nói ra rồi, Quý Trì thấy Hoắc Tẫn hình như bị mình lừa luôn rồi.
Không còn ý định tiếp tục tranh cãi với cậu nữa.
Hình như là… có tác dụng thật?
Hoắc Tẫn buông tha Quý Trì, đề tài cuộc trò chuyện cũng đột nhiên chuyển hướng, anh tiếp lời của cậu.
“Đi ăn cơm.”
Nói xong Hoắc Tẫn để lại Quý Trì ở bên ngoài một mình đi vào trước.
Cậu cũng chầm chậm đi theo anh.
Vừa ra khỏi cửa thư phòng, Quý Trì nhìn thấy có hai Alpha đi ngang qua mình.
“Thẩm phán Hoắc.” Hai người họ dựa theo quy củ mà chào Hoắc Tẫn một tiếng, ánh mặt lại như có như không liếc nhìn Quý Trì.
Quý Trì rất ghét bị chú ý một cách thần thần quỷ quỷ như thế này.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Có cần tôi đứng gần một chút để các cậu nhìn cho rõ không?”
Quý Trì nhìn qua rất kiêu ngạo, thậm chí còn có thể nói là có chút vô lý.
Hai người họ nghe xong thì rời đi nhanh chóng.
Hoắc Tẫn nhìn cậu: “Tôi rất ít khi đưa người khác tới phòng thí nghiệm, cho nên bọn họ có chút tò mò”.
Quý Trì thản nhiên nói: “Có khi còn đồn đại rằng tôi là vợ của anh nữa kìa?”
Hoắc Tẫn nghe thấy câu này liền quay người lại.
“Đừng nghe bọn họ nói bậy, mấy lời này qua vài ngày nữa là hết.”
Quý Trì không đáp lại nữa, cậu đút hai tay vào trong túi: “Bọn họ nghĩ sao cũng được.”
“Anh không nghĩ như thế là được.”
Ánh mắt Hoắc Tẫn tối đi, anh tiến gần tới Quý Trì, gần tới nỗi khiến cậu có chút hoảng sợ.
Hoắc Tẫn cụp mắt xuống, giọng nói của anh vang lên: “Nếu như tôi nói… tôi quả thực nghĩ như vậy thì sao?”
Quý Trì lặng người, sắc mặt lập tức thay đổi, tim đập liên hồi như gõ trống.
Hơi thở cậu dường như trở nên hỗn loạn hơn.
Anh đang nói cái gì vậy?
Tia phức tạp khó nói vụt qua ánh mắt lạnh lùng của Quý Trì.
Quý Trì đứng thẳng người, cười một cái như đang xem trò hề, còn chưa mở miệng, Hoắc Tẫn đã thản nhiên quay người lại:
“Tôi đùa thôi.”
“Đi thôi” Hoắc Tẫn vừa nói vừa tiến về phía trước.
Quý Trì thở dài một hơi, đáng sợ muốn chết.
Hoắc Tẫn mà có ý đồ gì với mình…
Vậy thì thực sự quá kinh khủng rồi.