Alpha Nhà Ai Ăn Bánh Kem Nhỏ Chứ

Chương 10: Có Bạn Trai Nhỏ Bên Ngoài?

Cậu nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy Hoắc Tẫn đang đứng trước bàn làm việc cầm bút phác họa gì đó.

Quý Trì thấy Hoắc Tẫn thì không tránh khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Có lẽ là vì đang quá tập trung nên lúc Hoắc Tẫn nói chuyện không ngước mắt lên nhìn.

Ánh đèn trong phòng và ngàn vạn ngọn đèn ngoài cửa sổ lóe lên, dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Hoắc Tẫn khiến Quý Trì không thể rời mắt.

Hôm nay Hoắc Tẫn còn đeo kính càng tôn lên khí chất dịu dàng pha lẫn nét lạnh lùng của anh. Tất cả góp phần hoạ nên bức tranh hoàn hảo.

Sự dịu dàng kia của anh vẫn mang chút lạnh nhạt và xa cách khiến con người ta cảm thấy khó có thể với tới nhưng cũng chính vì vẻ xa cách ấy đã làm nên một Hoắc Tẫn cấm dục gợi cảm.

Đó là khí chất trưởng thành khắc sâu trong xương cốt được thời gian mài giũa, cũng là khí chất mà Quý Trì khó có được.

Ánh mắt Quý Trì hơi lóe lên, tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Anh là... Nhân viên công tác của viện nghiên cứu CE sao...

Đây chính là trung tâm quản lý dữ liệu cấp cao.

Quý Trì nhớ lúc ba mắng mình vẫn thường lải nhải rằng, nếu không muốn ông quản cậu, trừ khi cậu thi đậu vào Viện nghiên cứu CE...

Quý Trì lùi về phía sau hai bước.

Đây nhất định là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết!

Cậu đang lui về phía sau thì bị Omega kéo cánh tay lại:

“Anh, anh đừng hoảng hốt như vậy, thật ra em mới gặp mặt Hoắc Tẫn mấy lần thôi, anh ấy tốt lắm, anh đừng lo lắng."

Quý Trì cau mày, cậu hoảng hốt không phải vì chưa từng gặp mà vì đã gặp nhau rồi!

Quý Trì còn chưa kịp phản ứng với câu từ trong lời nói của Omega thì Hoắc Tẫn đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Anh ngước mắt nhìn qua.

Trước khi mặt đối mặt với Hoắc Tẫn, Quý Trì rất muốn trốn.

Nhưng vừa gặp mặt đã muốn né tránh chính là hèn nhát!

Chẳng lẽ một Alpha như cậu còn phải sợ anh sao.

Quý Trì nhìn thẳng lại, trông rất kiêu căng ngạo mạn.

Hoắc Tẫn thấy Quý Trì thì hơi bất ngờ, anh dừng việc ghi chép lại, tháo kính xuống đặt lên trên tập tư liệu mỏng.

Mà lúc này Nhan Lạc cũng kéo Quý Trì vào văn phòng: “Anh, nếu vào được văn phòng này làm việc thì sau này khi tìm việc có thể thêm vào sơ yếu lý lịch đó!”

Quý Trì: “...”

Lúc đi đến trước mặt Hoắc Tẫn, Quý Trì đứng thẳng tắp.

Chạy cũng không được mà không chạy cũng không biết làm như nào.

Cậu bỗng thấy mình như một cậu học sinh vi phạm nội quy của trường, bị bắt đứng trước mặt giáo viên.

Khó trách lại trông thấy Hoắc Tẫn ở bệnh viện, vết bùn trên người anh đợt trước không phải bị dính do làm việc ở công trường đâu nhỉ...

“Thẩm phán Hoắc.” Nhan Lạc đặt đồ lên bàn làm việc: “Em mang đồ đến rồi đây.”

Nói xong Nhan Lạc lôi Quý Trì lại rồi nói với Hoắc Tẫn:

“Người này là bạn của em, anh ấy muốn đến đây tham quan nên em đã đưa anh ấy vào. Thẩm phán Hoắc, anh đừng để ý nhé, anh ấy nói anh ấy có nằm mơ cũng muốn đến Viện nghiên cứu CE đấy.”

Quý Trì: “...”

Quý Trì: Em bớt bớt cái mồm đi!

Đôi mắt sắc sảo của Hoắc Tẫn thu lại, gương mặt lại tỏ vẻ lạnh nhạt, anh nói với Quý Trì:

“Lần sau em muốn vào thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Nhan Lạc nghe anh nói như thế thì ngơ ngác, gọi điện?

“Hai anh quen nhau từ trước sao?” Nhan Lạc kinh ngạc nhìn Quý Trì: “Tôi còn có số điện thoại của thẩm phán Hoắc?”

Quý Trì: “Không quen.”

Hoắc Tẫn: “Quen.”

Nhan Lạc: “...”

Nhan Lạc quan sát vẻ mặt của hai người, cậu ta càng ngày càng cảm thấy... Họ giống như một cặp đôi yêu đương nồng cháy rồi lại chia tay, không hiểu sao giờ lại đυ.ng mặt, vậy nên bầu không khí lúc này vừa mập mờ vừa kỳ lạ.

Rõ ràng là quen biết nhau từ trước, hơn nữa không chỉ quen biết sơ sơ thôi đâu.

Hoắc Tẫn liếc nhìn Quý Trì đang tỏ vẻ lạnh nhạt, khoé miệng khẽ cong lên trông rất dịu dàng.

“Nếu em đã nói không quen, vậy tôi có thể giới thiệu qua về bản thân lại lần nữa.”

Anh đưa cánh tay thon dài ra phía trước: “Thẩm phán tối cao của hiệp hội nghiên cứu kiêm giáo sư Hoắc của viện nghiên cứu CE, hân hạnh được gặp em.”

Giọng nói trầm ấm lướt qua tai, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ uy quyền.

Quý Trì mở to mắt, mỗi lần Hoắc Tẫn nói một câu là não cậu lại căng ra, còn kèm thêm tiếng BGM vô cùng ngầu vang lên, dường như còn hiện thêm dòng chữ vàng rực rỡ.

Mẹ nó...

Thẩm phán tối cao...

Giáo sư Viện nghiên cứu CE?

Hoắc Tẫn...!?

Lúc trước cậu còn đang suy nghĩ giáo sư của Viện nghiên cứu CE chắc chắn là một Alpha cấp cao có khả năng lãnh đạo rất mạnh, không ngờ lại là Hoắc Tẫn! Chính là Hoắc Tẫn mà cậu quen biết!

Quý Trì ngây người, cũng không biết có nên đưa tay ra để chào hỏi không.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, cậu đã thấy mình nắm lấy tay của Hoắc Tẫn rồi.

Quý Trì: !

Tay của cậu hơi run rồi nhanh chóng rụt lại, nhất định Hoắc Tẫn thừa dịp cậu không để ý đã nắm tay cậu!

Ánh mắt của Quý Trì né tránh: “Anh... Anh có thân phận gì cũng đâu có liên quan tới tôi.” Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được Quý Trì đang lo lắng.

Nói xong cậu kéo Nhan Lạc rời khỏi phòng: “Đi, chúng ta về nhà đi.”

Nhan Lạc vẫn luôn quan sát phản ứng của hai người, khoé miệng của cậu ta vẫn luôn nhếch lên.

Hình như cậu ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

“Chờ đã anh, em có điện thoại.”

Nhan Lạc đưa tay lấy điện thoại, trong quá trình lấy thì thẻ phòng Quý Trì đưa cho cậu ta rơi ra.

Quý Trì rũ mắt xuống thì thấy một tấm thẻ, bên trên đề dòng chữ vàng “VIP Khách sạn Kim Ngự” nổi bật đến mức khiến cậu dựng hết tóc gáy lên.

Quý Trì, cậu còn có chút bản lĩnh nào không vậy?

Cậu và Hoắc Tẫn chẳng có quan hệ gì cả.

Vậy sao cậu lại có cảm giác như bị bắt gian là sao!

“Ơ anh, thẻ phòng rơi mất rồi.” Nhan Lạc dịu dàng nói.

Quý Trì: Có nhất thiết phải nói ra không?