Quý Trì giống như một kẻ cướp cao ngạo.
Có lẽ Omega này bị bệnh, chỉ có thể nếm một ít pheromone khi hôn.
Thậm chí Quý Trì còn cắn nát môi đối phương, bởi vì máu cũng chứa pheromone của chủ nhân.
Cậu hôn người đàn ông trước mặt như kẻ bề trên, đòi hỏi và thăm dò, nhưng có phần vụng về.
Hơi thở ấm áp hòa cùng nhịp tim dữ dội, cậu nghĩ rằng việc đến gần anh chính là tự cứu mình.
Đột nhiên, cậu cảm nhận được tay đối phương đặt bên eo mình, ghé sát bên tai hỏi: "Hối hận không?"
Quý Trì đáp rất nhanh: “Không.”
Một giây sau, cậu cảm thấy anh gần lại.
Sau đó, trời đất như quay cuồng quanh, cậu bị đè vào một góc cửa hẹp trong căn nhà thuê.
Cậu ngạc nhiên nhìn ánh mắt anh trước mặt, có cảm giác như chính mình mới là con mồi.
“Nếu đã không hối hận, tôi sẽ cho em pheromone của tôi.” Giọng người đàn ông khàn khàn, thấm mệt nhưng lại gợi cảm.
Khi đối phương nắm lấy cổ tay cậu, Quý Trì cảm thấy điên rồi!
“Đ--”
"Tôi là Alpha!"
Người đàn ông đè mạnh vai cậu: “Đương nhiên tôi biết.”
“Nhưng em không có sự lựa chọn.”
"Tôi đã làm theo ý của em."
Trong phòng tối đen, ánh mắt của người đàn ông sáng đến dọa người, giống như một con dao sắc bén khiến Quý Trì cảm thấy bị cắt đến không còn gì.
“Bây giờ, em đã không trốn thoát.”
Âm cuối của câu nói kéo dài, quanh quẩn trong không gian hẹp, cũng vang vọng bên tai Quý Trì.
“Ưm…”
...
Ba ngày sau, Quý Trì tỉnh lại trong căn phòng thuê.
Hình ảnh trong đầu cậu hiện lên dữ dội và mãnh liệt.
Đm!
Quý Trì chậm rãi đứng dậy, không biết anh đã đi đâu, cậu liếc nhìn quần áo bên giường.
Mới tinh, nhưng chất lượng kém.
Dù cậu không thích, nhưng quần áo ban đầu đã bẩn rồi.
Cậu mặc vào rồi ngồi ngẩn ngơ ở mép giường nửa tiếng, Alpha trong kỳ mẫn cảm càng thêm tổn thương.
Không hiểu sao, cậu lại có suy nghĩ muốn bóp cổ mình.
Cậu không nên đến nơi này!
Quý Trì chậm rãi đứng dậy, lúc đi tới chiếc bàn, cậu nhìn thấy một cốc nước đặt trên đó, dưới cốc có một tờ giấy.
[Lúc đi, hãy nói với tôi một tiếng.]
Khi nhìn dòng chữ này, cậu cảm thấy như nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe của người đàn ông.
“Ông đây muốn băm mày!”
Quý Trì nắm tờ giấy đến mức khớp xương kêu răng rắc.
Nhưng cậu vẫn uống ly nước ấm, bởi vì cậu khát và cổ họng đau.
Sau khi uống nước, Quý Trì giận dữ đi ra ngoài, lúc trở về trong tay cậu có thêm một cây búa sắt.
Cậu phải đập nát giường người đàn ông này!
Sau khi đập nát giường, Quý Trì nhìn đống hỗn độn trên mặt đất mà vẫn không hết giận.
Cơn tức giận trong l*иg ngực cậu không sao giải tỏa được.
Cậu cao cao tại thượng quen rồi, từ nhỏ đã được dạy là Alpha luôn vượt trội hơn Omega.
Điều này khiến Quý Trì không thể chấp nhận những gì mình đã trải qua.
Cậu muốn gϊếŧ người đàn ông kia, muốn anh biến mất khỏi thế giới này mãi mãi, muốn xóa bỏ chuyện này!
Quý Trì yếu ớt ngã khuỵu xuống đất, hai tay ôm đầu gối.
Rõ ràng mình đã cầu xin đối phương cho pheromone.
Tại sao khi người ta từ chối mà mình lại không rời đi?
Quý Trì khóa trái cửa, ôm đầu gối khóc một lúc, không muốn nhớ lại, cũng không dám nhớ lại.
Sau một thời gian tự an ủi, cậu đã điều chỉnh tâm trạng xong và gọi điện thoại ra ngoài.
Một tiếng sau, tài xế mang theo một xấp tài liệu tới.
Quý Trì rửa mặt xong rồi nhìn vào gương, ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, cậu vẫn là Alpha cao ngạo đó.
Vẫn là Alpha có thể khiến Omega sợ đến mềm chân.
Cậu sẽ không thừa nhận chuyện trong căn phòng thuê này.
Từ nhỏ cậu đã sống trong xa hoa, chưa bao giờ đặt chân xuống bùn lầy, đây chính là một giấc mơ.
Rời khỏi đây cậu sẽ tỉnh giấc thôi.
Quý Trì đợi trong phòng một buổi chiều.
Gần chạng vạng, người đàn ông kia mới trở lại.
Trên bộ đồ màu đen của anh phủ một ít bụi, trông như vừa đi làm việc.
Gần đó có một công trường, Quý Trì đoán anh làm việc ở đó.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đối phương trong trạng thái tỉnh táo.
Nói thật lòng, người đàn ông này rất đẹp trai.
Lông mày sắc bén, đồng tử lạnh lùng, sống mũi thẳng, ngũ quan đơn giản nhưng mỗi đường nét đều có thể làm hình mẫu cho phẫu thuật thẩm mỹ.
Anh toát lên sự quý phái từ trong xương cốt.
Nếu không phải ở trong phòng thuê này, Quý Trì chắc chắn sẽ nghi ngờ anh từng phẫu thuật.
Đây là loại người cậu không thích.
Omega bị bệnh này không bị áp chế bởi pheromone của Alpha, cho nên anh không hề sợ mình.
Ngược lại... Quý Trì nhớ lại từng giây với đối phương trong mấy ngày qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Không thể biểu hiện mình yếu thế.
Người đàn ông đẩy cửa ra, nhìn thấy thiếu niên kiêu ngạo đứng trước bàn và chiếc giường bị búa đập nát.
Anh không trách cứ, thậm chí biểu cảm rất bình tĩnh, dường như đã dự đoán trước điều này.
Quý Trì giơ ngón tay chỉ vào văn kiện trên bàn, vẻ mặt kiêu ngạo nói thẳng vào vấn đề.
“Anh xem nội dung thỏa thuận đi, sau khi xác nhận và đưa chứng minh thư cho tài xế của tôi, sẽ có thêm một bản giống vậy để anh ký.”
“Sau này chúng ta không liên quan gì nữa.”
"Anh phải giữ kín mọi chuyện."
“Tốt nhất là anh nên quên tôi!”
“Không thể tiết lộ dù chỉ nửa chữ ra ngoài!”
Người đàn ông liếc nhìn thỏa thuận trên bàn, ánh mắt trở nên tối sầm, anh bình tĩnh tiến về phía trước một bước.
"Vẫn còn dư lượng pheromone của tôi trên cơ thể em."
“Nếu em động tình lần nữa thì sẽ không thể khống chế mà tới tìm tôi.”
L*иg ngực Quý Trì phập phồng, cậu đập mạnh tay lên mặt bàn.
Giọng nói hung tợn và tiếng đập đồng thời vang lên: “Cho nên anh phải rời khỏi đây!”