Kiều Khí Pháo Hôi Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 4: Bạn trai ham giàu (4)

Đổi xưng hô tôi - em thành anh - em nhé.

Tạ Uyên nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Khương Lạc Lạc, ánh mắt anh càng trở nên tập trung.

Đôi chân của Khương Lạc Lạc thật đẹp, trắng nõn, thon gọn với lớp da phớt hồng nhẹ nhàng. Những ngón chân nhỏ xinh, mượt mà và đáng yêu khiến Tạ Uyên không thể rời mắt.

Anh hơi nghiêng người, chặn lại ánh nhìn của nhân viên bán hàng như vô tình dõi theo, từ tốn mang đôi giày cao gót lên chân Khương Lạc Lạc.

Đôi giày vừa vặn hoàn hảo, ôm lấy đôi chân trắng nõn của Khương Lạc Lạc, làm nổi bật mắt cá chân nhỏ nhắn và lớp da phớt hồng đầy mê hoặc phía sau.

“Rất đẹp,” Tạ Uyên thu lại tay, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên mu bàn chân trắng ngần của Khương Lạc Lạc. “Thử đi vài bước xem? Có thể dựa vào anh nếu cần.”

Khương Lạc Lạc cũng cảm thấy đôi giày này rất hợp. Cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội lợi dụng "ATM phun tiền" này, liền nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ của mình lên bàn tay rộng của Tạ Uyên. Chân cậu hơi run rẩy khi đứng dậy, sau đó bước đi hai bước. Vì lo lắng, tay cậu không tự chủ mà siết chặt hơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ chút mồ hôi.

Tạ Uyên liếc nhìn bàn tay của cả hai đang nắm lấy nhau. Dù bị nắm đến đỏ cả tay và lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, anh vẫn không buông tay.

Sau khi đã thích nghi, Khương Lạc Lạc bước thêm hai bước nữa. Nhận ra mình có lẽ đã hơi quá mức, nhưng khi cậu quay đầu lại và thấy Tạ Uyên vẫn giữ vẻ mặt thong dong, ôn hòa, cậu mạnh dạn không buông tay.

“Em có thích không?” Tạ Uyên hỏi, “Còn muốn mua thêm gì nữa không?”

“Ừm,” Khương Lạc Lạc gật đầu. Nếu "ATM" đã hỏi như vậy, tất nhiên cậu sẽ để Tạ Uyên phát huy hết giá trị.

Cuối cùng, Khương Lạc Lạc mua hai chiếc váy, một bộ áo sơ mi, hai chiếc quần đùi, hai bộ vest, hai chiếc áo thun, một đôi giày cao gót và một đôi giày da nhỏ.

"Điện thoại sạc đầy chưa? Em hơi mệt rồi, muốn về nhà," Khương Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, xoa xoa đôi chân nhỏ của mình, nhìn về phía quầy thu ngân.

Vừa nãy, Tạ Uyên đã để điện thoại của cậu sạc ở đó.

"Có lẽ đã đủ pin rồi." Tạ Uyên lấy lại điện thoại và đưa cho Khương Lạc Lạc, mỉm cười: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Khương Lạc Lạc gật đầu, cùng Tạ Uyên đi ra ngoài. Vệ sĩ theo sau, mang theo những túi đồ mà cậu đã mua, lặng lẽ đi sau họ.

Khi bước vào bãi đỗ xe ngầm, Khương Lạc Lạc thoáng thấy một bóng dáng cao lớn không xa.

Hệ thống vang lên với giọng điệu có chút nghi hoặc.

【Thẩm Hoài Du, sao lại ở đây? Đáng lẽ phải ở nhà mới đúng…】

Khương Lạc Lạc hoảng sợ, vội vàng trốn ra phía sau Tạ Uyên, cúi đầu bật điện thoại lên và nhìn thoáng qua màn hình.

Số lượng tin nhắn chưa đọc đáng kinh ngạc, còn có hơn mười tin nhắn từ Thẩm Hoài Du. Chỉ trong nháy mắt, Khương Lạc Lạc mở to mắt đầy ngạc nhiên.

【 Lại là một tên không đúng mực khác, chỉ biết gây rắc rối cho bảo bảo Lạc Lạc làm nhiệm vụ 】

Chính xác!

Khương Lạc Lạc bĩu môi, quyết đoán tắt nguồn điện thoại.

"Em sao vậy?" Tạ Uyên nhẹ giọng hỏi.

"Không… không có gì, chỉ là em cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Em thấy hơi sợ." Khương Lạc Lạc cẩn thận nắm lấy góc áo của Tạ Uyên, như tìm kiếm sự bảo vệ.

Hiện tại, cậu không thể để Tạ Uyên biết mình có bạn trai, nếu không, cốt truyện sẽ bị phá vỡ...

Tạ Uyên nhìn xung quanh, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của anh quét qua không gian xung quanh. Khi ánh mắt anh lướt qua một bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Vệ sĩ nhận được chỉ thị của Tạ Uyên, lập tức đứng hai bên bảo vệ Khương Lạc Lạc.

Khương Lạc Lạc không dám ngẩng đầu lên, lặng lẽ theo chân Tạ Uyên đến chiếc siêu xe đậu gần đó. Khi cậu nhìn quanh, thấy bóng dáng Thẩm Hoài Du đã biến mất, cậu mới yên tâm lên xe.

Tạ Uyên tự mình mở cửa xe, cẩn thận che đầu Khương Lạc Lạc để tránh cậu vô tình đυ.ng phải.

Khương Lạc Lạc thì thầm với hệ thống: "Anh ấy thật chu đáo."

【 Bảo bảo, nếu tôi có hình dạng con người, lúc nãy tôi đã cõng bảo bảo đi rồi, có phải càng chu đáo không? 】

Khương Lạc Lạc bật cười, nhận ra rằng hệ thống mới là người hiểu mình nhất.

Khi cậu ngồi xuống ghế phụ và đang cúi đầu tìm dây an toàn, cậu thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở phía sau xe.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc ngắn màu vàng kim, ngũ quan sắc sảo và rõ nét, đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng lông mày cao, trông như người lai. Toàn bộ cơ thể anh ta toát ra vẻ kiêu ngạo tự nhiên.

Hắn mặc chiếc áo thun trắng đơn giản và quần dài thoải mái, để lộ cơ bắp săn chắc. Dựa lười biếng vào một cây cột, đôi tay ôm trước ngực, trong khi vệ sĩ bên cạnh dường như đang nói chuyện với anh ta. Nhưng ánh mắt của anh cứ lơ đãng nhìn xung quanh, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Khương Lạc Lạc.

Đôi mắt của anh sáng lên, nở một nụ cười hiền lành, làm Khương Lạc Lạc liên tưởng đến một chú chó Alaska vui tươi.

【 Đây là Tạ Gia Nam, vai chính công của thế giới này, cháu trai của vai ác Boss và cũng là đối tượng tương lai của cậu 】

【 Sự xuất hiện của anh ta ở đây không phải là vấn đề, nhưng vai chính thụ không nên ở đây. Họ sẽ gặp nhau qua cậu. 】

Khương Lạc Lạc cũng thấy khó hiểu, hôm nay nhiệm vụ của cậu là với Tạ Uyên, sao cả vai chính công và thụ đều xuất hiện?

Giờ phải làm sao đây?

Trong lúc vô thức, Khương Lạc Lạc ngẩng đầu lên và qua kính chắn gió, ánh mắt của cậu đối diện với cái nhìn đầy u ám của Thẩm Hoài Du.

---

Khương Lạc Lạc mở to mắt, thấy Thẩm Hoài Du tiến về phía trước một bước, cậu nhíu mày, ném về phía anh ta một cái nhìn cảnh cáo.

Trùng hợp, có một chiếc xe đi ngang qua, chắn tầm nhìn của họ. Khương Lạc Lạc sợ rằng Tạ Uyên sẽ phát hiện ra Thẩm Hoài Du, liền nhẹ nhàng gọi: “Tạ tiên sinh…”

Giọng nói mềm mại, run rẩy vang lên trong không gian nhỏ hẹp của xe, không khí lạnh từ điều hòa phả ra mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Mặc dù đã bật điều hòa, Tạ Uyên vẫn cảm thấy một cơn khô nóng trong người. Nghe tiếng Khương Lạc Lạc, anh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn với vẻ hoảng loạn và ánh mắt lúng túng, đôi mắt cậu ướt hồng.

Anh khẽ nghiêng người, động tác nhẹ nhàng giúp Khương Lạc Lạc cài dây an toàn, hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ cậu, gây ra cảm giác tê dại ngứa ngáy.

"Cùm cụp—" Tiếng đai an toàn vừa khớp vào chốt, nhưng Khương Lạc Lạc lại nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt của anh. Đôi mắt trong veo của cậu ánh lên vẻ mềm mại, chóp mũi và gò má phớt hồng, hàng lông mi dài như cánh quạt khẽ chạm vào mặt anh. Hương thơm ngọt ngào trong không khí càng thêm nồng đậm.

Sao cậu ấy lại thơm như vậy…

Yết hầu của Tạ Uyên khẽ di chuyển, tay anh nắm lấy ghế xe hơi siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn: “Có chuyện gì sao?”

"Không có gì, chỉ là dây an toàn khó cài... Giờ anh đã giúp em cài rồi, cảm ơn anh." Khương Lạc Lạc hơi cúi đầu, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch.

Thẩm Hoài Du chắc đã đi rồi, phải không? Không thể thấy người ta thân mật trong xe mà vẫn ở lại nhìn nữa chứ?

【... Anh ta chưa đi đâu 】

【Thẩm Hoài Du, tại sao lại ở đây? Đáng lẽ anh ta phải ở nhà mới đúng chứ...】

Khương Lạc Lạc tròn xoe đôi mắt, môi khẽ nhếch.

Biếи ŧɦái.

【Bảo bảo mắng hay lắm, thật chính xác!】

Thật phiền phức, sao cứ phải cản trở cậu làm nhiệm vụ như vậy. Chờ đến khi trở về, nhất định cậu phải nghiêm khắc cảnh cáo Thẩm Hoài Du.

Khương Lạc Lạc hậm hực đẩy nhẹ Tạ Uyên ra, nhưng vừa nghĩ đến người trước mặt không phải Thẩm Hoài Du, cậu lập tức cảm thấy chột dạ. Giọng nói cũng trở nên nhỏ đi: "Em hơi mệt rồi..."

Cậu lén lút nhìn trộm Tạ Uyên, thấy anh vẫn giữ khuôn mặt ôn hòa như thường lệ, liền mạnh dạn thúc giục: "Em muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Được, anh sẽ đưa em về." Tạ Uyên thắt dây an toàn, giọng nói vẫn ôn nhu: "Lần sau anh sẽ cố gắng đỗ xe ở bên ngoài cho tiện."

Thẩm Hoài Du đứng ở bên cạnh xe, chỉ có thể nhìn chiếc xe sang trọng của Tạ Uyên rời đi. Một chiếc xe khác theo sát phía sau, chắn tầm nhìn của anh.

Mặc dù đã vứt bỏ tất cả thể diện, chạy điên cuồng qua bãi đỗ xe đầy bụi, Thẩm Hoài Du vẫn không thể đuổi kịp.

Thẩm Hoài Du có một dự cảm không lành: Khương Lạc Lạc không còn cần anh nữa.

Rõ ràng đây là điều anh luôn chờ đợi, nhưng tại sao khi thấy Khương Lạc Lạc ở bên người khác, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng anh không cảm thấy nhẹ nhõm mà thay vào đó là sự ghen tị?

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Hoài Du khát khao có tiền. Bởi nếu anh có tiền, anh cũng có thể lái xe đón Khương Lạc Lạc, và cậu sẽ không bị những gã đàn ông khác lừa dối.

Không, cha mẹ Khương gia đã có ơn với anh, anh không thể để Khương Lạc Lạc bị một lão già giàu có lừa gạt như vậy.

Như thể tìm ra một lý do hợp lý, Thẩm Hoài Du rút điện thoại ra và nhắn tin cho Khương Lạc Lạc: "Anh đã làm món sườn xào chua ngọt và tôm nấu dầu mà em thích. Còn gì em muốn ăn nữa không?"

Anh vừa đi về phía trạm tàu điện ngầm, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không dám bỏ lỡ tin nhắn nào.

---

Khương Lạc Lạc vừa nhắm mắt lại thì điện thoại rung lên, đánh thức cậu dậy.

Tạ Uyên lúc này đang đợi đèn đỏ, quay sang nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của Khương Lạc Lạc khẽ mím lại, má phình phình, lộ ra chút phấn hồng. Cậu trông không vui vì bị đánh thức.

Anh khẽ cười, khóe môi nhếch lên một nét ôn nhu, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Lạc: "Nếu không, để anh giữ điện thoại cho em, em có thể yên tâm ngủ."

"Không cần đâu, em tắt âm điện thoại là được." Khương Lạc Lạc cười nhạt, nhẹ nhàng tắt âm điện thoại.

【Bảo bảo, theo thiết lập nhân vật, cậu ghét Thẩm Hoài Du nghèo khổ. Vì vậy, sau khi bị đánh thức, cậu nên giáo huấn anh ta một chút, uy hϊếp hoặc khoe khoang với anh ta đều được.】

Đúng rồi...

Khương Lạc Lạc dựa đầu vào cửa sổ xe, nghiêng điện thoại để tránh ánh nhìn của Tạ Uyên, bắt đầu nhắn tin.

[Anh thật không có chính kiến, chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải hỏi?]

Thẩm Hoài Du nhắn lại rất nhanh.

[Anh xin lỗi, Lạc Lạc. Chỉ là anh nghĩ hôm nay em đi chơi với ai đó, có lẽ họ đã mời em ăn gì đó, nên anh sợ em ăn không hợp khẩu vị.]

[Lạc Lạc, khi nào em gần đến khu chung cư, gọi cho anh nhé? Anh sẽ ra đón em.]

Khương Lạc Lạc chỉ trả lời một câu cụt lủn.

[Đừng lo cho tôi, anh mau dọn dẹp nhà cửa đi. Nếu tôi về mà thấy nhà bừa bộn, anh sẽ biết tay tôi!]

Gửi tin nhắn xong, Khương Lạc Lạc lập tức xóa đi lịch sử trò chuyện. Cậu liếc nhanh về phía Tạ Uyên.

Chỉ thấy Tạ Uyên đang chăm chú nhìn đèn giao thông, Khương Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, ôm ngực và giả vờ không có chuyện gì rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bên trong xe, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, bao phủ lấy Tạ Uyên. Tay anh siết chặt vô lăng, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía Khương Lạc Lạc, mãi cho đến khi đèn xanh bật lên, anh mới thu lại ánh mắt và lái xe tiếp.

Dựa theo định vị mà Khương Lạc Lạc cung cấp, Tạ Uyên lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, đường xá dần vắng hơn, những chiếc xe đạp điện nhiều hơn. Để tránh phanh gấp làm Khương Lạc Lạc thức dậy, anh giảm tốc độ. Đến trước cổng khu chung cư, anh dừng xe lại.

Tạ Uyên quay đầu nhìn Khương Lạc Lạc đang ngủ say. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, hàng lông mi dài cong vυ't tạo thành cái bóng mờ trên má. Có lẽ cậu đang mơ gì đó, đôi môi mềm mại khẽ mở, để lộ đầu lưỡi hồng hào liếʍ nhẹ đôi môi khô khốc của mình.