Kiều Khí Pháo Hôi Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Quyển 1 - Chương 1: Bạn trai ham giàu (1)

Khi màn đêm buông xuống, trung tâm thành phố xa hoa vẫn rực rỡ như ban ngày. Các cửa hàng của những thương hiệu nổi tiếng san sát nhau, hàng loạt sản phẩm xa xỉ được bày biện đầy đủ. Mặt sàn cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu hình bóng con người mờ ảo như trong cơn mơ. Ba chàng trai trong trang phục đắt tiền ngồi trên ghế sofa tại một cửa hàng xa xỉ.

Ba người trẻ tuổi mặc đồ xa hoa ngồi trên ghế sofa trong một cửa hàng cao cấp. Một người mặc bộ vest đặt may riêng, cầm ly cà phê trong tay, hơi nóng làm mờ kính mắt anh ta. Ngón tay thỉnh thoảng vuốt ve thành ly. Một người khác thường xuyên liếc nhìn đồng hồ, cau mày, vẻ mặt dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn.

Một thanh niên tóc nhuộm màu lam khói, đuôi tóc dài, đong đưa chân, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh rồi mở miệng hỏi: "Đi chưa?"

"Tất nhiên, chẳng lẽ còn muốn chúng ta chờ cậu ta?" Người đeo đồng hồ đứng dậy, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ là một kẻ tham tiền ngạo mạn mà thôi, cậu ta xứng đáng sao? Thà đi dự tiệc tìm chút niềm vui mới còn hơn."

"Hạ Minh, cậu vội gì thế?" Người vẫn ngồi trên ghế tháo kính ra, đặt ly cà phê xuống, hơi ngửa đầu: "Các cậu không thấy mỗi lần Khương Lạc Lạc giả vờ làm người giàu để chơi cùng chúng ta, nhưng lại không thể chờ nổi mà vớt tiền từ tay chúng ta, trông thật buồn cười sao?"

"Nhưng cậu ta không đáng để tôi chờ thêm một giây nào nữa." Hạ Minh bĩu môi, vừa định bước đi thì dừng lại, trong mắt thoáng hiện một tia không chắc chắn. Theo bản năng, anh nói: "Khoan đã! Người kia... chẳng phải là Khương Lạc Lạc sao?"

Cả ba người cùng lúc nhìn về phía cửa kính, thoáng thấy một bóng dáng xinh đẹp lướt qua.

Là một tiểu nam sinh mặc áo thun có hình hoa trắng nhỏ, quần cao bồi ôm lấy đôi chân với đường cong tuyệt đẹp. Da thịt bên ngoài mịn màng như đậu hũ non, khi cậu nhấc chân làn da mềm mại cũng khẽ rung rinh một chút.

Thanh niên nhuộm tóc màu lam khói chỉ tay về phía bóng dáng kia, ánh mắt kinh ngạc vẫn chưa kịp thu lại. Giọng nói của anh mang theo sự khó tin: "Sao có thể?"

Thiếu gia giàu có một lần nữa đeo kính lên, ngồi thẳng lưng, thân thể hơi khom về phía trước. Hắn quay đầu, nóng lòng muốn nhìn rõ mặt tiểu nam sinh, nhưng lại thấy Hạ Minh đi ngang qua trước mặt, chặn mất tầm nhìn. Điều này không khỏi khiến hắn có chút bực bội.

Chỉ thấy Hạ Minh bước tới chỗ tiểu nam sinh, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cậu, khiến hắn hơi sững lại.

Thật mềm mại.

Tiểu nam sinh xoay người, Hạ Minh như bị hớp mất hồn phách, cả người đứng yên tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của cậu.

Thật là Khương Lạc Lạc...

Trước đây cậu có đẹp đến vậy không?

Đôi mắt tròn xoe như mèo con, chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trên mặt trắng mịn, căng bóng như phủ một lớp nước, hai má phớt nhẹ chút hồng.

Hạ minh mắt sáng như đuốc, yết hầu nhanh chóng chuyển động lên xuống.

Khương Lạc Lạc tránh né ánh mắt nóng bỏng của đối phương, hàng mi khẽ run rẩy, giọng nói cũng mềm mại như bông: "Thực xin lỗi, em có phải đến muộn không? Đây là lần đầu tiên em đến đây, tìm không ra đường..."

【Bảo bảo, cậu thật là ký chủ thiện lương nhất mà tôi từng thấy. Cậu đang đóng vai ác độc pháo hôi, dù có đến muộn cũng không cần phải xin lỗi hắn đâu.】

À, đúng rồi!

Khương Lạc Lạc lo lắng nhéo một góc áo thun, thấp thỏm hỏi hệ thống trong lòng: "Ta có phải bị OOC* không? Có ảnh hưởng đến điểm số không?"

Nhưng vừa rồi cậu đã đi qua nhiều con đường như vậy, giờ chân còn hơi mỏi, làm nhiệm vụ mệt quá...

Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Lạc Lạc không nhịn được dâng lên một cảm giác ủy khuất.

(*OOC: Out of Character, chỉ việc nhân vật hành động trái với tính cách được thiết lập ban đầu)

【Không sao đâu, bảo bảo, chỉ cần hung hăng một chút, sẽ không dễ dàng bị OOC đâu.】

Giọng hệ thống ôn nhuận như ngọc, giống như một giáo viên kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, mang đến cho người nghe cảm giác tin tưởng khó tả, trấn an sự bất bình trong lòng Khương Lạc Lạc.

【Hơn nữa, cậu nghĩ xem, rõ ràng hắn đã đến sớm, nhưng không gửi định vị cho cậu, cũng không ra đón. Có phải quá đáng lắm không?】

Không hổ danh là hệ thống ưu tú của năm, ngay cả khi đang bất bình thay cậu, giọng điệu vẫn mạch lạc, rõ ràng, nhấn mạnh đúng chỗ, lập tức khiến Khương Lạc Lạc nhận ra trọng điểm — quá đáng thật!

Khương Lạc Lạc lập tức bị thuyết phục, nhẹ nhàng thở phào, may mà có hệ thống nhắc nhở.

Hệ thống đúng, xấu quá!

Hạ Minh không biết trong lòng Khương Lạc Lạc đang có những thay đổi nào, chỉ chăm chú nhìn vào đôi môi ướŧ áŧ, hồng mọng của cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ thường, hô hấp dần trở nên dồn dập. Người luôn kiêu ngạo như Hạ Minh vậy mà lại lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi đáng ra nên đến đón em."

Đôi môi mềm mại kia, không biết khi chạm vào sẽ có cảm giác thế nào? Có lẽ sẽ có dòng nước tràn xuống, khiến mặt đất cũng bị ướt nhẹp.

Hắn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, bất giác cảm thấy khó chịu, khẽ xoay người, che đi ánh mắt của hai người đứng sau lưng.

" Hay tôi cho em xem chiếc túi đó nha, nhà tôi cũng có, nếu không để tôi dẫn em qua nhà xem?" Hạ Minh liếʍ đôi môi có chút khô, tiến thêm một bước. Một mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào bay đến chóp mũi hắn.

Thơm quá, từ đâu phát ra vậy?

Như một chú cún đánh hơi, hắn khẽ rướn người tới gần Khương Lạc Lạc hơn, không tự chủ mà ghé sát vào tai cậu, hít sâu hương thơm thanh mát ấy, giọng nói nhẹ nhàng như lơ lửng trên mây: "Được không?"

Lúc này, hệ thống thêm một ngọn lửa vào, thậm chí giọng nói cũng mang theo chút phẫn nộ.

【Mặt mũi thật dày, còn muốn ngăn cản chúng ta hoàn thành nhiệm vụ!】

Mấy ngày trước, Khương Lạc Lạc đã nhận nhiệm vụ từ Cục Quản lý Mau Xuyên, trói định với hệ thống pháo hôi. Nhiệm vụ của cậu là sắm vai ác độc pháo hôi, đi khi dễ người khác.

Đây là lần đầu tiên cậu tiến vào một tiểu thế giới. Trong nguyên tác của thế giới này, vai chính thụ Thẩm Hoài Du có gia cảnh bần hàn và một người bạn trai hám danh hám lợi. Vai chính công là Tạ Gia Nam, xuất thân từ một gia đình hào môn đầy mưu mô, tuy lạnh lùng nhưng lại thiện lương và kiên cường, rất yêu thương vai chính thụ. Sau khi Thẩm Hoài

Du bị bạn trai lừa dối và nɠɵạı ŧìиɧ vì muốn làm giàu, cậu đến với Tạ Gia Nam. Cả hai cùng nhau đánh bại đại phản diện, cuối cùng tu thành chính quả.

Còn Khương Lạc Lạc lần này phải đóng vai bạn trai cũ của vai chính thụ, kẻ hám giàu phụ bạc Thẩm Hoài Du. Cậu không chỉ leo lên đại phản diện mà còn tham lam, không thỏa mãn với những gì mình có, thậm chí sau khi phát hiện vai chính công giàu có, còn nhiều lần vọng tưởng quyến rũ người ta.

Kết quả đương nhiên có thể đoán được. Vai chính công giữ mình trong sạch, chẳng đời nào để mắt đến kẻ lả lơi ong bướm như hắn. Càng cố câu dẫn, càng bị vai chính công chán ghét, phiền muộn. Điều này khiến Tạ Gia Nam càng thêm đau lòng và quyết tâm giúp Thẩm Hoài Du nhìn ra bộ mặt xấu xa của Khương Lạc Lạc. Cuối cùng, nguyên chủ bị bắt gian tại trận, không chỉ chịu khổ chia tay mà còn bị đại phản diện trả thù vì lừa gạt.

May mắn, có hệ thống nhắc nhở...

Nếu cậu bỏ đi bây giờ, thì làm sao theo kịch bản mà ở cửa hàng xa xỉ thông đồng với đại phản diện rồi sau đó lại quyến rũ vai chính thụ?

【Thật là ghét.】

【Bảo bảo, lần sau gặp tình huống này, nhớ hung hăng một chút, đừng để ai đó được đằng chân lân đằng đầu!】

"Chẳng tốt chút nào, tránh ra!"

Khương Lạc Lạc lấy hết can đảm, tự cho là hung hăng lắm, đẩy nhẹ Hạ Minh một cái.

Hắn còn len lén quan sát biểu tình của đối phương, thấy Hạ Minh hoàn toàn không có vẻ tức giận, liền dũng cảm chỉ trích: "Thật quá đáng, rõ ràng là định trêu đùa em đúng không. Em vì tìm thấy chỗ này mà đi đến chân còn mỏi nhừ, giờ còn bắt đi nữa sao?"

Nói xong, Khương Lạc Lạc nhanh chóng rút tay về, khẽ cắn môi dưới, khiến đôi môi trông càng thêm đầy đặn và quyến rũ.

Cậu có chút thấp thỏm bất an, khẽ hỏi hệ thống: "Tôi có phải không nên đẩy hắn không? Hắn sẽ không xông lên đánh chứ?"

【Sao có thể, cậu làm rất tốt rồi, lần sau có thể đẩy mạnh hơn một chút cũng được.】

Giọng điệu của hệ thống khẽ nhướng lên, mang theo chút tản mạn và nhàn nhã.

Thực ra, sức lực của Khương Lạc Lạc không lớn, ít nhất là đối với Hạ Minh, cú đẩy ấy chỉ như một cái vuốt nhẹ vào ngực thông qua lớp áo sơ mi mỏng manh.

Hạ Minh nghe giọng nói mềm mại và dễ thương kia, lại cảm nhận độ ấm và xúc cảm từ bàn tay qua lớp áo sơ mi, trong lòng liền dâng lên một trận nóng bức.

Bàn tay ấy thật mềm mại, ngay cả khi cậu dùng sức mà xoa vào ngực hắn, cũng sẽ khiến người ta thoải mái đến mức tước hết vũ khí, không thể chống lại.

Ánh mắt nóng rực của Hạ Minh vẫn dõi theo từng cử động của Khương Lạc Lạc, đặc biệt khi cậu rút tay về, khiến l*иg ngực hắn như bị đào rỗng. Nếu hắn kịp thời ra đón Khương Lạc Lạc, có lẽ đã sớm nắm tay cậu, làm sao còn chọc cậu giận dỗi thế này?

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác rung động trong lòng, nhanh chóng móc ra thẻ ngân hàng, đặt vào lòng bàn tay Khương Lạc Lạc, giọng đầy lo lắng sợ bị từ chối: "Thực xin lỗi, Lạc Lạc, đều là lỗi của tôi, em cứ chọn bất cứ thứ gì thích, tôi đều mua. Tha thứ cho tôi, được không?"

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào lòng bàn tay Khương Lạc Lạc, hắn khựng lại một chút, ánh mắt không hề muốn rời đi. Không khó để nhận ra, khi cậu đẩy hắn, động tác nhẹ nhàng đến mức nào, lòng bàn tay hồng hào mềm mại, như thể được nuông chiều từ bé, làm sao có thể "khi dễ" người khác được.

Hắn thu tay về, như bị điều gì đó thôi thúc, cúi đầu ngửi nhẹ ngón tay của chính mình. Mùi hương nhẹ nhàng xâm chiếm xoang mũi, khiến hắn chìm đắm không thể thoát ra.

Trước đây sao lại không phát hiện Khương Lạc Lạc có mùi hương dễ chịu như vậy nhỉ?

Nếu có thể nắm tay cậu một chút, dù có bị "khi dễ" thêm vài lần nữa, Hạ Minh cũng cam lòng. Đương nhiên, tốt nhất là Khương Lạc Lạc có thể hung hăng một chút, đẩy mạnh hắn ngã xuống đất. Khương Lạc Lạc không có sức cũng không sao, Hạ Minh có thể tự ngã nếu cần.

Tuy nhiên, hắn chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, vì sợ làm Khương Lạc Lạc hoảng sợ, hiểu lầm hắn là một tên biếи ŧɦái.

Khương Lạc Lạc nhìn thấy Hạ Minh ăn nói khép nép nhận lỗi, có vẻ sẽ không cản trở nhiệm vụ của hắn nữa. Vì vậy, theo đúng kịch bản, Khương Lạc Lạc lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng mà mình đã mang theo.

Cậu khẽ nhếch môi, khóe mắt cong lên, tạo nên một vẻ đáng yêu tinh nghịch. Khi nói, âm cuối của cậu nhẹ nhàng vυ't lên: "Thật ra em cũng mang theo tiền, nhưng nếu đã muốn nhận lỗi, vậy đành nhận thôi."