Mà Hạng Nguyệt và lão nhị Lý gia – Lý Trường An từ nhỏ đã chơi chung với nhau, tình cảm sâu đậm, sau khi hiểu chuyện ái mộ lẫn nhau.
Lý Trường An đồng ý ở rể, đồng thời ký tên ấn dấu tay, mời cả thôn chứng kiến, chờ sau khi lão thợ săn mất vẫn như cũ đối xử tốt với con gái ông ấy.
Thế nhưng không biết là do lòng người dễ thay đổi hay là ngay từ đầu Lý Trường An đã diễn kịch.
Sau khi lão thợ săn chết chưa được bao lâu, Lý Trường An và Lý gia đã thay đổi sắc mặt.
Lúc thì bắt bà ấy dọn về nhà chồng ở, lúc lại muốn bà ấy lấy tiền trợ cấp cho Lý gia, lúc lại ghét bỏ bà ấy sau khi kết hôn chỉ sinh được một cô con gái.
Hạng Nguyệt không đồng ý với yêu cầu của Lý Trường An, Lý Trường An lập tức ra tay đánh bà ấy.
Lúc này Hạng Nguyệt mới biết được thì ra Lý gia đã sớm hạ quyết tâm ăn sạch.
Bà ấy cầm tờ giấy hứa hẹn mà Lý Trường An ấn tay lên đi tìm người trong thôn chủ trì công đạo.
Lại không có ai ra mặt cho bà ấy.
Bà ấy và lão thợ săn vốn là người từ bên ngoài đến, Lý Gia Thôn từng nhà đều có quan hệ thân thích với nhau, nào có đạo lý vì một bé gái mồ côi như bà ấy lại đắc tội với thân thích nhà mình.
Huống chi từ trước đến nay thói đời này luôn là cười nghèo không cười kỹ nữ, Lý Trường An học được bản lĩnh của lão thợ săn, lại có được tiền bạc của lão thợ săn, có lẽ ở phía sau người ta mắng một câu vô sỉ, lại sẽ không ở trước mặt chỉ trích, không cẩn thận còn hâm mộ ghen ghét nữa đấy.
Hạng Nguyệt tứ cố vô thân, dưới sự tức giận, trong đêm cầm dao gϊếŧ chết Lý Trường An, lại bị Lý Trường An trở tay bóp chết.
Lý Trường An cũng không sống được.
Bởi vì khi đó nguyên chủ tỉnh, tiểu cô nương mới chín tuổi, không biết lấy đâu ra dũng khí, nhặt lên con dao ngắn mẹ mình làm rơi, chém vào bên hông cha mình.
Con dao kia là lúc lão thợ săn xử lý con mồi hay dùng, sáng loáng, cực kỳ sắc bén.
Nghe nói là bảo bối kiếm cơm của mấy đời Hạng gia.
Lão thợ săn lén để lại cho Hạng Nguyệt, nếu như Lý Trường An sơ tâm không đổi, cuối cùng con dao này cũng sẽ truyền cho hắn ta.
Chẳng qua sau cùng hắn ta chết dưới con dao này, cũng xem như “trăm sông đổ về một biển”.
Trong thôn một lúc mất hai mạng người, cho dù bối rối cũng không làm lớn, chôn qua loa cho xong việc.
Vốn dĩ lúc đầu Lý gia muốn bán nguyên chủ đi đổi lấy tiền, thế nhưng cảnh tượng nguyên chủ mặt mũi đầy vết máu hung ác rút con dao trên người Lý Trường An tối đó, dọa sợ Lý gia.
Coi nàng như ma quỷ đuổi ra ngoài.