Sau Khi Cưới Tiểu Phu Lang Vượng Phu

Chương 13

Lục đại cưới Vương thị, sinh được ba nhi tử, đại nhi tử đã thành thân, nhị nhi tử vẫn còn đang hẹn hò với ai đó, tiểu nhi tử mới 5 tuổi.

Lục nhị đã 30 tuổi, vẫn còn độc thân, chuyện này khiến Khương thị rất lo lắng, mặc kệ nói như thế nào, Lục nhị vẫn không chịu thành thân. Khi Khương thị nói quá nhiều, ông liền nói muốn lên núi làm đạo sĩ, khiến Khương thị tức đến mức không thở nổi. Hiện tại bà đã mặc kệ ông, cũng không quản được ông, muốn yêu ai thì yêu, dù sao có đại nhi tử chăm sóc bà lúc tuổi già là đủ rồi.

Trước kia Lục Thanh hình như mơ hồ nghe thấy a ma nhắc tới, lúc tiểu cữu còn trẻ, trong lòng ông vẫn luôn nhớ nhung một người, cho nên nhiều năm như vậy ông vẫn không chịu thành thân.

Chỉ là sau bao nhiêu năm, cho dù tiểu cữu có nhớ nhung như thế nào, cô nương kia nhất định cũng đã sớm thành thân và sinh hài tử, chuyện cũ đã qua rồi, tiến về phía trước mới là lối thoát.

Tuy Lục Tầm là ca nhi, lại là tiểu nhi tử của Khương thị, nhưng lúc bà lớn tuổi mới sinh Lục Tầm ra, trong ba hài tử bà thương ông nhất. Sau này, cuộc hôn nhân của Lục Tầm không may mắn, khi Khương thị biết chuyện, liền cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, tóc bà bỗng bạc đi rất nhiều.

......

Cuối tháng 10, đã là cuối thu. Thôn Tống Gia nằm ở phía Bắc, tháng 10 bắt đầu có gió lạnh thổi qua.

Ngày hôm nay hồi môn, gió không lớn, dưới đất rải rác rất nhiều lá cây. Một nửa cây hai bên đường đã trơ trụi, nửa còn lại đang âm thầm đung đưa trong gió.

Tống Thanh mặc y phục cổ sam, búi tóc quấn một sợi dây màu xanh lá cây. Cùng với vẻ ngoài tuấn tú, quả nhiên là bộ dáng thư sinh khiến người ta cực kỳ hâm mộ, trông rất đáng kính.

Bộ y phục này là do Trương Hạnh Hoa chuẩn bị cho hắn, tuy nó hơi cũ cùng hơi trắng, nhưng đó đã là bộ y phục đẹp nhất của Tống Thanh.

Trương Hạnh Hoa là người sĩ diện, Tống Thanh lại tuấn tú, nếu lần này ăn mặc không phù hợp, chắc chắn sẽ bị nhà sinh mẫu bên tân phu lang coi thường.

Nhìn Tống Thanh sau khi thay y phục, Trương Hạnh Hoa nhướng mày vui mừng. Ngoài những điều khác ra, bà dám nói, trong thôn Tống gia hiếm có người nào sánh được với diện mạo của tôn tử nhà bà.

Tống Thanh đi theo Lục Thanh trên đường tới thôn Thượng Tây, bởi vì nóng lòng trở về nhà, bước chân của Lục Thanh vô thức trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Mấy ngày trước, Trương Hạnh Hoa ngồi xe bò tới thôn Thượng Tây, lần này bọn họ không vội, mà chậm rãi đi bộ qua.

Lục Thanh cõng sọt tre tràn đầy sau lưng, trên tay Tống Thanh chỉ có một rổ trứng gà, những thứ khác đều ở trong sọt tre.

Việc này khiến Tống Thanh có chút xấu hổ, vốn dĩ hắn định cõng sọt tre, nhưng thân thể này của hắn thật sự là quá yếu, mới cõng đi được có mấy bước đã thở hồng hộc, bước đi chậm lại.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ bọn họ tới được thôn Thượng Tây, thì đã lỡ mất cơm trưa.

Tống Thanh không còn cách nào khác, đành phải đưa sọt tre cho Lục Thanh. Lục Thanh rõ ràng nhìn rất gầy yếu, thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng y có thể nhẹ nhàng cõng sọt tre trên lưng, đi đường không hề chậm trễ.

Lục Thanh vừa đi, vừa nói: "Phu quân, sau này mấy việc nặng nhọc cứ để ta làm, đừng để mình mệt."

Trong lòng Tống Thanh khẽ thở dài, sau này hắn nhất định phải rèn luyện.

Trên đường đi, bọn họ đi qua hai thôn nhỏ, mới tới được thôn Thượng Tây. Thôn Thượng Tây rất lớn, trước kia vào những ngày chẵn, nông gia cần buôn bán đều sẽ bày sạp hàng. Sau này, thời gian trôi qua, không còn sự phân biệt giữa ngày lẻ và ngày chẵn, nếu có cái gì muốn bán liền dứt khoát lấy ra bán, dần dần nó trở thành một khu chợ.

Nhà sinh mẫu của Lục Thanh ở rìa ngoài cùng của thôn Thượng Tây, không cần phải đi qua khu chợ đông đúc, đi theo con đường nhỏ bên ngoài gần núi sẽ gần hơn.

--------o0o--------

Hết chương 13