Lệch Độ: Vượt Gió Núi

Chương 9: Xu nịnh

Kết quả thi thử và thứ hạng phải một tuần sau mới có, dù lúc này các giáo viên đã giảng hết các đề thi, và mọi người cũng đã tự ước lượng điểm số của mình. Nhưng với những môn như Ngữ văn, hoặc bài viết tiếng Anh, thật khó để dự đoán chính xác. Vì vậy, khi tổng điểm và thứ hạng được công bố, ai nấy đều tò mò. Dù sao đây cũng là kỳ thi đầu tiên sau khi phân lớp.

Bảng điểm được Cao Biện lấy từ văn phòng về. Vừa về chỗ ngồi, quanh cậu đã có rất nhiều người tụ tập. Dù Đô Ôn cũng muốn xem nhưng thấy nhiều người như vậy nên lại thôi.

Dương Khương từ nhà vệ sinh trở về, nhìn thấy một đám đông liền cất tiếng hỏi: “Gì đấy?”

“Đã có danh sách điểm và xếp hạng rồi,” Đô Ôn đáp.

Dương Khương vốn đã ngồi xuống được một nửa, nghe vậy liền đứng dậy bước ra ngoài xem.

Dương Khương cao ráo, mỗi lần cô vào chỗ là Đô Ôn phải nhích lên trước hoặc đứng dậy nhường. Lần này, cô đang làm bài nên nên dựa cả người lên bàn, ghế cũng chỉa hai chân sau lên không trung.

Nhưng không ngờ Dương Khương vừa ngồi vào được một nửa đã bước ra, đúng lúc đám người chen lấn khiến một người bị đẩy mạnh vào bàn của Đô Ôn khiến cô mất thăng bằng và ngã phịch xuống sàn.

Tiếng động của ghế và bàn làm mọi người im lặng một lúc. Lại là Diệp Toàn phản ứng trước tiên, vội vã kéo Đô Ôn lên. Cô ngã đau đến mơ hồ, khi Diệp Toàn đưa tay ra thì vẫn ngồi yên dưới đất chưa phản ứng gì. Dương Khương thấy thế cũng ghé lại, đùa nhẹ: “Ngốc rồi sao?”

Đô Ôn nhăn mặt, không kìm được than thở một câu: “Đau quá…”

Dương Khương vừa thấy tội nghiệp lại vừa buồn cười, đến gần đỡ Dụ Ôn đứng dậy.

Mọi người vốn cũng quan tâm đến Đô Ôn, nhưng thấy cô không sao liền quay lại chú ý đến Cao Biện. Cao Biện ngán ngẩm: “Buổi tự học tối nay tôi sẽ dán bảng điểm lên bàn, mọi người lúc đó xem cũng được mà.”

Có người than phiền: “Ôi trời, bọn tôi chỉ xem bây giờ thôi mà. Cho xem một chút đi mà.”

“Đúng đó, lớp trưởng đừng ki bo thế chứ.”

Đột nhiên, không biết từ đâu một cánh tay vươn tới, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, bảng điểm đã bị lấy đi.

Mọi người đều sững sờ, nhìn theo thì nhận ra đó là Bộ Tây Ngạn.

Anh cao lớn, tay dài, đứng ngoài cùng cũng có thể dễ dàng lấy được bảng điểm.

Nhưng mà…

Không ai dám tranh giành với anh, cũng không ai dám lại gần để xem cùng anh.

Rất nhanh, mọi người rời đi, chỗ ngồi của Đô Ôn cũng trở nên rộng rãi, không còn chen chúc nữa.

Cao Biện quay đầu nhìn Đô Ôn, hỏi: “Cậu có sao không?”

Đô Ôn phẩy tay, đáp: “Không sao.”

Cao Biện tiếp tục: “Cậu làm bài cũng tốt, chỉ có toán là hơi thiếu một chút.”

Đô Ôn vốn không quá nóng lòng về kết quả, nhưng nghe xong thì bắt đầu lo lắng: “Hả? Bao nhiêu điểm thế? Cậu có thấy thứ hạng của tôi không?”

“Tôi không để ý, cậu đi hỏi Bộ Tây Ngạn mà xem.”

Nghe vậy, Đô Ôn xoay đầu lại, thấy Bộ Tây Ngạn đang nghiêng người dựa vào tường, mắt nhìn bảng điểm trong tay. Anh không giống những người khác, không lao vào đọc từng dòng từng chữ mà lại như một người ngoài cuộc, quan sát tất cả từ xa.

Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua bờ vai anh, soi lên tờ bảng điểm mỏng, rồi phản chiếu vào mắt anh, khiến anh trông có vẻ ôn hòa hơn mọi khi, khóe môi cũng hơi cong nhẹ.

Có lẽ anh đã thi rất tốt.

Xem ra, dù có là chàng trai lạnh lùng đến đâu, khi nhìn thấy điểm số hài lòng cũng không kìm được nụ cười.

Có lẽ vì Đô Ôn nhìn quá chăm chú nên Bộ Tây Ngạn cảm nhận được mà ngước lên. Hai người chạm mắt nhau. Cảm thấy đã lỡ đối diện rồi, Đô Ôn quyết định không lảng tránh, chỉ vào bảng điểm trong tay anh, ra hiệu hỏi: “Tớ xếp thứ mấy thế?”

Mười ba.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Bộ Tây Ngạn đã thấy được tên cô, trong vài giây ngắn ngủi đã phân tích điểm mạnh và điểm yếu của cô, từ đó ánh mắt anh cứ bị thu hút bởi hai chữ ấy.

Chỉ hai chữ giản đơn.

Nhưng lại có sức hút mãnh liệt mà anh không thể cưỡng lại.

Bộ Tây Ngạn khẽ ho một tiếng, ngồi thẳng lại, mắt lóe lên một tia sáng, đang định nói thì tiếng chuông vào lớp bất chợt vang lên.

Đô Ôn đành quay về chỗ.

Bộ Tây Ngạn mím môi, không biết cảm xúc từ đâu bùng lên, anh đặt bảng điểm mạnh xuống bàn.

Làm cho Dương Kỳ giật mình tỉnh giấc.

Dương Kỳ mắt lờ đờ hỏi: “Giờ tiết gì thế?”

Bộ Tây Ngạn lạnh lùng: “Vật lý.”

“Ồ.”

Thầy Vật lý nhanh chóng vào lớp, cả lớp lật sách, Bộ Tây Ngạn cũng lật sách, nhưng lòng lại cứ lơ đãng nghĩ về bảng điểm.

Một lúc sau, anh xé một mẩu giấy.

Vô cùng tùy tiện, đến nỗi đường xé không ra hình thù gì.

Bộ Tây Ngạn im lặng vài giây, vò tờ giấy thành một cục rồi ném ra sau. Sau đó, cầm cuốn sổ lên, hơi cúi đầu, môi mím lại, khuôn mặt dần toát lên vẻ nghiêm nghị. Anh gấp một nếp trên trang giấy, rồi cẩn thận xé dọc theo đường gấp.

Sau khi xé xong, anh viết lên đó hai chữ số Ả Rập: 13. Nhưng nhìn xong lại thấy quá hời hợt, anh liền vo lại rồi ném đi, lại xé một mảnh khác để viết lại. Lần này, anh cẩn thận hơn, bắt đầu bằng tên: “Đô Ôn.”

Anh khẽ thầm rủa một tiếng.

Lần đầu tiên sau bao năm, Bộ Tây Ngạn mới cảm thấy hối hận vì đã không luyện chữ đẹp.

Anh lại ném tờ giấy đi, rồi viết lại một cách cẩn thận, từng nét, cố gắng cho tròn chữ.

Đô Ôn.

Ngữ văn: 129

Toán: 101

Tiếng Anh: 133

Tổ hợp Khoa học Tự nhiên: 259

Tổng điểm: 622

Xếp hạng: 13

Đô Ôn đang quay người nói chuyện với bạn thì bị Vương Nghệ Địch gọi lại. Cô nghiêng người, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Bộ Tây Ngạn ngồi ở phía sau, dựa lưng vào tường, hơi nghiêng đầu. Ánh mắt anh chậm rãi lướt nhẹ qua khuôn mặt của Đô Ôn. Cô nghiêng mặt về phía ánh sáng, hàng mi khẽ hắt bóng lên sống mũi, không sáng rực nhưng lại nổi bật đến lạ kỳ.

“Bộ tổng gửi cho cậu đó.” Vương Nghệ Địch đưa cho Đô Ôn mảnh giấy.

Đô Ôn hơi bất ngờ, theo phản xạ quay sang nhìn Bộ Tây Ngạn một cái. Anh chỉ lướt qua ánh mắt cô trong thoáng chốc, rồi bình thản dời ánh mắt, nhìn về phía bảng đen.

Đô Ôn quay lại, mở tờ giấy và nhìn thấy bảng điểm chi tiết của mình.

Nhưng… ừm… chữ của Bộ Tây Ngạn…

Đô Ôn thực sự sửng sốt.

Trước đây, trong sách luyện tiếng Anh của Bộ Tây Ngạn, cô chỉ nhìn thấy một duy nhất là chữ “Bộ.” Chữ đó viết tuy không đẹp, nhưng ít nhất là toát lên khí chất mạnh mẽ của một thiếu niên.

Còn nét chữ trên tờ giấy này...

Rất ngay ngắn, nhưng lại giống như chữ của một học sinh tiểu học vậy.

Thật khó tin là từ anh chàng kiêu ngạo này.

Ngay lúc này, Dương Khương nhích lại gần: “Gì thế?”

Đô Ôn nói: “Điểm và thứ hạng của tớ.”

“Xếp hạng mấy vậy?”

“Mười ba,” Đô Ôn trả lời.

“Giỏi ghê nhỉ, học bá đấy,” Dương Khương khen.

Đô Ôn cười khẽ.

Thực ra thành tích của cô luôn đều đều như thế, không tệ nhưng cũng chưa bao giờ vươn lên hạng đầu.

Cô định trả lại tờ giấy cho Bộ Tây Ngạn, nhưng nghĩ nếu trả lại thì anh phải viết lại lần nữa, nên cô tiện tay xé một tờ giấy ghi chú, viết một dòng rồi gửi lại cho anh.

“Cảm ơn nhiều nhé.”

Đô Ôn vốn rất tỉ mỉ, cả giấy ghi chú cũng có in hình xinh xắn. Tờ giấy có nền xanh dương pha chút xanh lá cây, trên nền là bầu trời nối với bãi cỏ, góc dưới có một chú cừu hoạt hình nhỏ.

Đô Ôn sinh vào tháng 10 năm 199X, tuổi Mùi.

Bộ Tây Ngạn biết điều đó, vì đã từng thấy chứng minh thư của cô.

“Xem gì mà chăm chú thế?” Dương Kỳ thấy Bộ Tây Ngạn cứ đờ đẫn nhìn mảnh giấy, liền tò mò hỏi.

Nghe thấy vậy, Bộ Tây Ngạn lặng lẽ kẹp tờ giấy vào quyển sách, ngẩng đầu, khuôn mặt không để lộ cảm xúc: “Không có gì.”

Ngay lúc đó, một mảnh giấy khác lại rơi lên bàn của Bộ Tây Ngạn. Anh hơi sững lại, ngẩng lên thì thấy Dương Khương đang ra hiệu. Anh vẫn không động đậy, nhưng Dương Kỳ đã giơ tay lấy tờ giấy, nhìn qua rồi nói với Bộ Tây Ngạn: “Hỏi cậu bao nhiêu điểm kìa.”

Bộ Tây Ngạn lơ đễnh trả lời: “Giờ ra chơi xem.”

Dương Kỳ thấy phản ứng của Bộ Tây Ngạn chẳng có gì khác thường, bèn nguệch ngoạc vài dòng rồi gửi lại mảnh giấy.

Dương Khương nhìn thấy nội dung liền tỏ ra không hài lòng: “ ? ”

Đô Ôn thấy vẻ mặt không vui của cô, liền hỏi: “Chuyện gì thế?”

Dương Khương nhìn Đô Ôn rồi lại nhìn mảnh giấy trong tay, cảm thấy điểm khác biệt duy nhất giữa mình và Đô Ôn là Đô Ôn đội “mũ quan” trên đầu.

Cô bực tức nói: “Không ngờ Bộ tổng lại nịnh bợ người có chức có quyền như thế, thật làm mình thất vọng quá!”

Đô Ôn: “ ? ”

Chuông tan học vừa vang lên, Dương Khương lập tức bước nhanh đến trước mặt Bộ Tây Ngạn, hùng hồ đòi: “Đưa bảng điểm đây.”

Bộ Tây Ngạn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt bảo cô đi hỏi Dương Kỳ.

Dương Kỳ cũng chẳng mấy bận tâm đến điểm số, chỉ hỏi Bộ Tây Ngạn: “Đi ăn cơm không?”

Bộ Tây Ngạn ngại lúc này nhà ăn đông người nên đáp: “Cậu đi trước đi.”

Dương Kỳ “Ờ” một tiếng rồi kéo Triệu Quang và Vương Nghệ Địch cùng đi. Dương Khương không thích chen lấn, bèn ngồi ngay xuống chỗ của Triệu Quang. Đô Ôn cũng quay sang, hai người ghé sát vào nhau cùng xem bảng điểm.

Dương Khương nhìn qua tên người đứng đầu bảng, sửng sốt: “Trời đất, ông già Diệp đứng đầu cơ đấy!”

Đô Ôn cười nói: “Cậu ấy luôn học rất giỏi mà.”

Dương Khương bĩu môi: “Xem ra ba vị trí đứng đầu lại thuộc về mấy người họ rồi.”

Đô Ôn cúi đầu nhìn kỹ, thấy vị trí thứ hai và thứ ba lần lượt là Cao Biện và Bộ Tây Ngạn.

Cô không bất ngờ với thành tích của Cao Biện, còn với Bộ Tây Ngạn, cảm giác của cô có chút lạ lẫm, vừa ngạc nhiên mà cũng thấy hợp lý. Đô Ôn xem kỹ từng môn của Bộ Tây Ngạn, nhận ra điểm các môn của anh rất đồng đều, chỉ có tiếng Anh hơi yếu một chút.

Dương Khương đột nhiên nhận xét: “Bộ tổng, cậu chỉ hơn người đứng thứ tư vài điểm thôi đấy.”

Bộ Tây Ngạn chỉ “Ừ” nhạt một tiếng.

Dương Khương tiếp tục nói với vẻ trang trọng: “Phải giữ vững phong độ nhé, Bộ tổng.”

Bộ Tây Ngạn liếc cô một cái, không thèm phản hồi.

Đô Ôn biết Dương Khương đang bắt chước giọng điệu của thầy toán, bèn cười nói: “Thành tích của cậu ấy tốt mà.”

Dương Khương liếc Đô Ôn, giả vờ sâu sắc nói: “Cậu thấy không, khi nói về Bộ tổng, cậu chỉ dùng từ tốt, còn khi nói về ông già Diệp thì cậu lại bảo rất giỏi — chỉ một chữ thôi mà khác biệt trời vực đấy.”

Đô Ôn ngẩn ra, cô thật sự không để ý đến chi tiết nhỏ này. Cô nhìn Bộ Tây Ngạn, sợ anh để ý lời của Dương Khương, nhưng may là anh chẳng có phản ứng gì, vẫn đang cúi đầu xem bài, thế nên cô vội giải thích: “Cậu đừng suy diễn, tớ chỉ buột miệng thôi, không có ý gì đâu.”

Dương Khương gật đầu lia lịa nhưng rõ ràng là cô chỉ đáp qua loa.

Đúng lúc này Hướng Cần đi vệ sinh về, kéo Đô Ôn đi ăn. Dương Khương thuận miệng hỏi: “Cậu có muốn xem bảng điểm không?”

Hướng Cần nghe vậy lập tức xua tay lùi lại, vừa lắc đầu vừa nói như trốn tránh: “Không, không, không cần xem đâu.”

Dương Khương phá lên cười rồi đứng dậy, chuẩn bị ra nhà ăn.

Cùng lúc đó, Châu Vũ Minh và Diệp Toàn cũng rời đi, Đô Ôn nhìn qua Bộ Tây Ngạn rồi quay sang hỏi Dương Khương: “Cậu ấy không đi ăn sao?”

Dương Khương đáp: “Cậu ấy không đi, chê nhà ăn lúc này đông quá.”

Đô Ôn nghĩ đến việc cả nhóm đều đi ăn cùng nhau, mà lúc này trong lớp cũng chẳng còn mấy ai, nên cô quyết định hỏi anh lần nữa. Cô không gọi là “Bộ tổng” mà gọi thẳng tên: “Bộ Tây Ngạn.”

Bộ Tây Ngạn ngẩng lên, bắt gặp nụ cười nhẹ của Đô Ôn. Cô hỏi: “Đi ăn cơm không?”

Nhà ăn lúc này quả thật rất đông đúc lại ồn ào, khiến người ta thấy khó chịu.

Nhưng Bộ Tây Ngạn lại gấp sách lại, đứng dậy: “Ừ.”

Dương Khương đứng nhìn cảnh tượng ấy, chán nản lắc đầu.

Cô nghĩ thầm, Bộ tổng thật khiến cô thất vọng quá rồi.