Trở Về Sau Xuyên Nhanh, Tôi Có Nhân Cách Chuyên Dụng Cho Nghiệp Diễn Của Mình

Chương 14

Nhân cách có thể thay đổi, nhưng kiến thức mà cô đã có thì không bao giờ thay đổi.

“Ta không muốn uống cái này nữa, đem đi đi.”

Trong cảnh quay, Đồng Chiêu nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp không thể chê vào đâu được tràn đầy vẻ kiêu hãnh, cô ra lệnh: “Không được lén uống, những thứ ta không thích, cho dù là đổ đi thì người khác cũng không được động vào.”

Thường xuyên chứng kiến cách hành xử hống hách của cô, cung nữ không dám làm bừa, chỉ có thể tiếc nuối mà đổ cả bát canh gà đi.

...

Biên kịch ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Đồng Chiêu này là mèo mù gặp phải chuột chết à?”

Đạo diễn liếc mắt nhìn người kia.

Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo thực sự khiến cho nhân viên kinh ngạc.

Hoàng hậu không thành công, nên cô lại càng được sủng ái hơn, trong cung, cô trở thành người có phong thái nhất, Minh Đế cũng không có ý định giảm bớt sự ưu ái dành cho cô.

Ban đầu, những phi tần cao vị định ngồi im nhìn cuộc chiến, đợi người khác dọn dẹp cô, nhưng sau đó họ không ngồi yên được, lần lượt ra tay muốn dạy dỗ.

Đây là cốt truyện đã được sắp đặt, để cô bị tổn thất rồi biến thành một con cáo gian xảo sau khi bị lừa dối, thế nhưng...

Nhân vật do Đồng Chiêu thủ vai lại chưa bao giờ chịu thiệt.

Trước mặt Hoàng Đế, nói về Trần mỹ nhân hành xử kiêu căng, không có dáng vẻ của một phi tần thấp vị.

Minh Đế vẫn còn đang say mê Trần mỹ nhân, liền đi hỏi Đồng Chiêu, nghe cô giải thích như thế nào.

Đồng Chiêu chu miệng, mặt đầy tức giận nói: “Ở nhà không ai đối xử tốt với thϊếp, vào cung chỉ có Hoàng Đế cưng chiều thϊếp, thϊếp cũng không phải muốn ra oai, chỉ cảm thấy... thϊếp là người mà Hoàng Đế yêu thương, nam nhân quý giá nhất thế gian đều đối tốt với thϊếp, thϊếp có gì là không thể làm được.”

Nói rồi, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Thϊếp có làm gì sai đâu.”

Khi đàn ông còn hứng thú, phụ nữ làm gì cũng đúng.

Đồng Chiêu phải lợi dụng khoảng thời gian này để định hình ấn tượng của Minh Đế về cô, và dần dần thay đổi nhân vật, cung cấp cảm giác mới mẻ liên tục, cùng với cảm giác thành tựu.

Ban đầu cô là đứa trẻ được cưng chiều, rồi sau đó khi thăng tiến, cô trở nên đầy tự tin và quyến rũ.

Đồng Chiêu dựa vào lòng Minh Đế, để anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của mình.

“Hoàng thượng, họ nói thϊếp hành động không phù hợp với địa vị, nhưng thϊếp chính là không muốn thay đổi, họ cho rằng thϊếp không xứng, thϊếp chẳng quan tâm, hoàng thượng có thấy thϊếp xứng không?”

Cô ngẩng mặt lên nhìn Minh Đế, đạo diễn lập tức kéo lại gần để quay cận cảnh.

Được mệnh danh là "Bản ngã" người đàn ông thẳng thắn, không hiểu phong tình, Tống Vãn Trạc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mỹ nhân, đau lòng lau nước mắt cho cô, rồi nói một câu khiến nhân viên nhận ra sự khác biệt nhỏ: “Khóc cái gì? Trẫm có trách ngươi đâu, đương nhiên ngươi xứng đáng, không cần phải thay đổi.”

?

Vậy ra anh Vãn Trạc cũng biết nói lời ngọt ngào sao?

Trong bộ phim trước, anh ta vì xử lý mâu thuẫn quá thẳng thắn mà làm tổn thương trái tim nữ chính, nhưng trong bộ phim cung đình này, anh ta lại thốt ra lời tình tứ ngọt ngào?

Điều này cũng không phải lỗi của Tống Vãn Trạc.

Trong bộ phim trước, nữ chính “Bản ngã” là một cô gái vui vẻ, năng động, là một mặt trời nhỏ, còn “Bản ngã” của Tống Vãn Trạc trong phim đó đã phải tuân theo kịch bản yêu nữ chính, nhưng giống như quả dưa ép ép không ngọt, ngoài cốt truyện đã sắp xếp sẵn, anh trong phim không thể làm gì nhiều ngoài những hành động ngọt ngào.