Tần Hoài, Ta Muốn Yêu Một Người Nhẹ Nhàng Hơn

Chương 5: Nàng thích kiểu như vậy sao?

7. Cuối cùng thì sau bao ngày tháng, ta đã được ra ngoài. Nhan sắc ta không tệ, nhưng vì nghèo túng nên luôn giả bộ bình thường nhất. Làn da trắng của ta thiếu ánh sáng mà càng trở nên nhợt nhạt hơn.

Ta cầm tiền thuê một chiếc xe ngựa, chạy thật xa. Ta đến Giang Nam, cảnh ở đây non nước vô cùng hữu tình. Ta dùng tiền mua một tiểu viện, mở một tiệm nhỏ, thuê người về làm, kinh doanh khá ổn. Có tiền thật tốt, tận hưởng cuộc sống của một tiểu phú quả không tệ. Sáng đi phơi nắng, chiều học nấu nướng, tối đi nghe kịch. Quãng thời gian đen tối thành của riêng của ai đó đã qua, ta thấy thật nhẹ nhõm. Thi thoảng, một khoảnh khắc, ta có chút nhớ..

Ai bảo chúng ta vốn không dành cho nhau chứ.

Chớm mắt một cái, ta đã tận hưởng cuộc sống ăn chơi nhảy múa được bốn tháng. Ta vẫn chưa biết chán đâu. Một hôm ta thèm canh cá hầm hạt sen. Ngày xưa Tần Hoài nấu rất ngon. Ta kêu người làm, nhưng khi mùi cá xộc lên mũi, cơn buồn nôn cuộn trào lên từng đợt.

Ta ọe một cái.

Người làm chạy tới dợn giúp ta, kêu tiểu chủ ăn chơi lâu quá béo lên rồi, khẩu vị cũng khó hơn rồi.

Ta, béo lên??? Ta chợt giật mình, chạy trốn khỏi Tần Hoài xong, ta nhẹ nhõm vô tư chữa lành cho bản thân đến tận giờ. Dì cả ta đã bốn tháng không đến rồi.

Ta gọi đại phu, quả không ngoài dự đoán, Tiểu Bảo trong bụng ta đã bốn tháng.

Với tần suất tấn công dày đặc của Tần Hoài, ta thật lo thận hắn có ổn hay không, chúng ta không phòng tránh. Cũng tốt, từ khi đến đây ta luôn không có thân thích, ông trời hẳn đã đem bé con tới an ủi ta.

Chắc hẳn hắn giờ đã quên ta, lên duyên cùng Bạch Lệ Na rồi. Ta đã chống đối rồi chạy trốn mà, nghĩ linh tinh gì chứ.

Việc mang thai không dễ dàng như ta nghĩ. Cơ thể thường xuyên mệt mỏi, cảm xúc cũng lên xuống lo lắng thất thường. Đồ khốn Tần Hoải. Mỗi lần bức bối, ta chỉ biết đem mười tám đời tổ tông hắn lên để hỏi thăm.

Đến tháng thứ tám, ta đi lại nặng nề hơn, ta không thể nhìn thấy chân mình nữa rồi. Buổi tối đi ngủ cũng luôn phải nằm nghiêng. Nhóc con ta đang rất chờ mong con. Có lúc tủi thân ta đã nghĩ ta tước đi cha đứa trẻ, liệu bé con có hận ta không.

Năm thứ ba sau khi đến Giang Nam, kho tiền của ta sắp cạn rồi. Việc kinh doanh cũng không thuận lợi lắm. Các đơn hàng của ta liên tục gặp vấn đề. Được cái bên cạnh ta có một tiểu bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trong thời đại này, việc làm một người mẹ đơn thân như ta quả không dễ dàng. Từ những ngày đầu tiên, họ luôn đồn ta là vợ bé được bao nuôi, khi ta khó khăn họ cho rằng ta bị kim chủ đã chán ghét bỏ. Dẫu có thế thằng bé lại rất hiểu chuyện, chưa từng quấy phá ta, cũng chưa từng tò mò về cha nó.

Bên phía chủ hàng lần này nhận một đơn số lượng lớn hàng của ta, tuy nhiên nghe đồn chủ là một lão già họ Trịnh háo sắc khó tính, bắt bẻ khiến hàng chúng ta bị trả lại. Ta kiểm tra rất kỹ hàng hóa, vốn không có vấn đề gì, rõ ràng là kiếm chuyện với ta mà.

Hắn hẹn ta đến Tuế Vân lầu uống trà bàn bạc lại. Ta sôi máu chạy đến.

Nào ngờ chưa nói được mấy câu hắn đã lộ ra bản chất.

“Nghe đồn bà chủ Xuyên là người tài sắc vẹn toàn, ta rất có hứng thú, nếu nàng theo ta làm vợ bé, đảm bảo ta sẽ yêu thương nàng và con trai nàng.”

Ta tức giận chửi hắn một trận rồi bỏ về....

Trong đầu ta đang ngổn ngang vì chuyến hàng này, thì ngoài kia mọi người đang nháo nhào chuyện có đô đốc mới, nghe đồn họ Tần rất đẹp trai.

Họ Tần, chắc chỉ trùng hợp thôi nhỉ. Đứa con trai ngoan ngoãn của ta đòi ta đi bằng được lễ sắc phong đón đô đốc mới.

8.Nhìn gương mặt đẹp đẽ kề sát ta bao đêm vẹn như cách đây ba năm, ta chếc lặng. Nước mắt bất giác rơi khỏi khóe mi. Sau đó ta từ mất bình tĩnh sang hoảng hốt. Ta vội kéo Tiểu Bảo về nhà dọn đồ. Ta sợ.

Bé con chợt hỏi ta một câu khiến ta tỉnh ngộ

“Nương, người định đưa con đi nơi khác sao? Người không định bán cửa tiệm sao?”

Ta bất ngờ, nhưng con trai ta nói đúng, muốn bán cửa tiệm không phải chuyện ngày một ngày hai. Nơi này lớn như vậy, ta chắc sẽ không gặp Tần Hoài đâu nhỉ. Chắc không đen thế đâu ha ha. Chờ san nhượng xong xuôi ta sẽ đi.

Sự thật chứng minh ta đen hơn thế.

Tiểu Bảo rất ngoan của ta vậy mà mất tích. Gia nô khóc lóc nói tiểu thiểu gia vài phút trước còn chơi trước cửa mà gia nô chớp mắt đã không thấy.

Lòng ta rối như tơ vò, chạy khắp nơi tìm nó. Tiểu Bảo lớn lên, đôi mắt và mũi càng giống Tần Hoài. Vừa đi nước mắt ta lại không kìm được mà tuôn ra. Ta ở đây lâu như vậy, tránh xa nam chính cũng không thấy xuyên về. Tiểu Bảo là tình yêu là thế giới của ta. Ta thật đáng trách khi đã không thể cho con một mái ấm đầy đủ.

Qua chợ ta thấy bé con đang nắm tay một nam tử, vui vẻ vừa cười vừa ăn kẹo hồ lô. Nam tử không ai khác chính là Tần Hoài.

Đã ba năm chàng ắt phải bên Bạch Lệ Na rồi. Ta dồn hết can đảm gọi Tiểu Bảo. Bé con nghe tiếng ta rời khỏi vòng tay người kia lao về phía ta gọi mẹ. Tần Hoài nhìn ta, ta cũng nhìn chàng. Dưới ánh mắt là muôn vàn suy tư, là muôn vàn nỗi nhớ, là muôn vàn sợ hãi.

“Tiểu Bảo sao con dám tự ý đi chơi hả, con biết ta lo lắng như thế nào không.”

“Mẹ ơi mẹ khóc sao, con xin lỗi, mẹ đừng khóc được không. Mẹ nhìn xem vị đại nhân này tốt biết bao ngài mua kẹo cho con.”

Tần hoài sắc lạnh, tiến tới thì thầm vào tai ta. Tim ta nhanh hơn vài nhịp.

“Đứa bé là con ta đúng không? Tìm nàng lâu như vậy, hóa ra là ác độc trốn tới nơi này!”

Ta chột dạ.

“Đứa bé là con ta. Không liên quan đến đại nhân. Xin ngài đừng hiểu lầm”.

“Con trai cha con đâu?”

“Mẹ con nói, cha đi tìm kho báu bị vàng đè chết rồi.”

Mặt Tần Hoài đen như đít nồi. Chàng nghiến răng nghiến lợi.

“Xuyên Xuyên nàng hay lắm. Nàng có biết ba năm qua ta khổ sở như thế nào không? Lấn này có chết ta cũng không để nàng có cơ hội đem con ta đi đâu nữa!”

Câu nói của Tần Hoài vất vưởng trong đầu ta. Ta chẳng nhớ mình đã đưa con về thế nào. Xem ra thật sự phải bỏ lại căn nhà ở Giang Nam rồi.

Ngay tối hôm đó lão già họ Trịnh lại cho tìm ta. Lão hẹn lần cuối, lão nói đã thông suốt, sẽ không ép ta nữa, chấp nhận tiếp tục buôn bán, thông hàng. Nhà chắc sẽ bỏ nhưng nếu đi xong chuyến hàng này ta sẽ có thêm tiền để đưa con đi nơi khác, bớt chật vật. Ta đồng ý đến Tuế Vân lầu gặp mặt. Thái độ hòa nhã nhiệt tình của hắn có chút bất thường. Ta vào thẳng vấn đề, lão Trịnh cũng nhanh chóng ký giấy. Hắn nói kính ta ly rượu, hợp tác thành công.

Từ khi rời xa Tần Hoài ta căn bản không dám uống rượu nữa. Ta chọn trà. Nhưng chỉ uống được một ngụm, chờ hắn kí xong ta liền thấy không ổn. Đầu ta mơ hồ, người trở nên mất sức. Đồ khốn, ta đã chọn trà rồi mà.

Gương mặt hắn đến gần, tham lam kéo y phục ta. Ta kháng cự trong vô vọng. Lúc này Tần Hoài từ đâu bước vào đá tung hắn.

“Buôn bán trốn thuế, chèn ép tiểu thương, tư tưởng đồϊ ҍạϊ , người đâu đem Trịnh Văn nhốt vào nhà lao chờ xét xử.”

Trái tim tuyệt vọng của ta chợt thấy nắng ấm trở lại. Chàng bây giờ đã là đô đốc rồi. Những lời cầu xin của cẩu Trịnh như tiếng chó sủa.

Tần Hoài đem ta đi. Người ta nóng một cách khó chịu, chỉ muốn được ôm người trước mặt. Tần Hoài nhìn ta, giọng nói lạnh lùng.

“Xuyên Xuyên nàng thích kiểu như vậy sao? Nàng xem ta nên trừng phạt nàng thế nào đây, ta đến muộn chút nữa là nàng trở thành miếng thịt của hắn rồi”

Ta nóng, người ngọ nguậy chật vật trên giường. Áo bị kéo xuống, cảnh xuân lộ ra, chân trắng cũng hở ra. Ta thật muốn gϊếŧ chết sự ngu ngốc của mình. Nóng đến phát điên. Ta kéo tay Tần Hoài trước mặt.

“Mau lên, ta khó chịu quá.”

“Nàng nói gì?” Hắn hờn dỗi ta.

“Tần Hoài ta xin chàng giúp ta, ta muốn....”

Một đêm thật dài. Sự tức giận, nhớ nhung, oán hận, xót xa, trừng phạt, hay kìm nén suốt ba năm qua đều được tính vào một buổi tối.

Trên giường, trên bàn, trước gương...đều có dấu vết chúng ta. Sự mạnh bạo đòi hỏi không ngừng ấy khiến ta khóc nấc lên, cắn thật mạnh vào vai chàng.

Cứ ở cạnh ta chàng lại nói ra những lời không biết xấu hổ. Chàng biết đâu là điểm yếu của ta.

“Nàng xem, cơ thể nàng vẫn thành thật như ngày nào. Xuyên Xuyên xinh đẹp hơn rồi, da thịt cũng ngọt ngào hơn trước...”

Ta cùi mặt vào ngực chàng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, che đi sự xấu hổ và bất an.

Hôm sau khi tỉnh dậy thói quen ta gọi Tiểu Bảo nhưng cổ họng khan không thốt ra tiếng. Lưng ta đau điếng như muốn gẫy ra, không còn chút sức ngồi dậy nổi. Tần Hoài mở của bước vào ta liền giả ngất tiếp.

Chàng ôm ta từ phía sau, hôn lên tóc ta.

“Xuyên Xuyên, hôm qua ta giúp nàng giải dược vất vả biết bao, đến bao giờ nàng mới chịu thừa nhận với ta chuyện của Tiểu Bảo đây.”

Ta nhớ về hôm đó, sau khi gặp Tần Hoài, về nhà thằng bé luôn hỏi ta có phải là cha không. Các thẩm ở chợ đều khen nó và Tần Hoài là hai cha con có phúc khí lớn. Quả thực khuôn mặt nhóc con chính là phiên bản thu nhỏ của cha nó.

“Xuyên Xuyên, Bạch Lệ Na lấy chồng rồi, ta và nàng ta thực không có gì cả, lúc đó chúng ta chỉ giúp đỡ nhau đối phó người nhà. Là ta không kiểm soát được ghen tuông. Làm tổn thương nàng.”

“Xuyên Xuyên hãy cho ta cơ hội được làm cha của con mình”

Nước mắt ta rơi ướt một mảng áo. Vì cái cốt chuyện máo chó kia, ta đã làm gì vậy. Ta quay lại, ôm lấy cơ bụng săn chắc kia.

“Đúng vậy, Tiểu Bảo là con chàng. Năm đó... Tần Hoài. Ta muốn yêu một người nhẹ nhàng hơn. Ngươi xem lần nào xong, người ta đều như phế vậy”

“Chúng ta thử lại đi, ta hứa sẽ nhẹ nhàng”

Nhẹ nhàng của chàng là một tháng trước thành hôn, Tiểu Bảo có thêm tiểu muội. Ta lườm chàng, chàng chỉ biết cúi nhìn xuống chân, lí nhí nhưng không giấu nổi nụ cười tâm cơ.

“Ta có lỗi với nàng, Xuyên Xuyên”

Sau này chúng ta một nhà ta bốn người hạnh phúc.

Ta từ từ mở mắt, thấy mình trên giường bệnh. Một giấc mơ dài đầy càn rỡ. Như đã đi qua một đời vậy. Nước mắt ta vô thức rơi ra, nức nở.

“Xuyên Xuyên, đừng khóc...”

Tiếng bệnh nhân nam giường bên cạnh vang lên, khuôn mặt Tần Hoài bối rối nhìn ta.

~Hớt.~