Khi Tiểu Ngốc Tử Không Còn Là Chính Mình

Chương 10

[Khúc Tiểu Khê] thoăn thoắt đệm bóng, động tác chuẩn mực như trong sách giáo khoa, vừa điềm nhiên lại có chút tinh tế, khiến những nam sinh đang chờ xem cậu vấp ngã đều kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi!"

"Cậu bạn cùng bàn!" [Khúc Tiểu Khê] đột nhiên nhìn về phía Hoắc Minh. Khi không còn ai chắn ngang, cậu nhẹ nhàng đánh một cú bóng bổng. Hoắc Minh đỡ lại, hai người phối hợp nhịp nhàng như thể đã luyện tập từ trước.

Thầy thể dục phẩy tay nói: "Thôi nào, chia đội ra thi đấu đi!"

[Khúc Tiểu Khê] ôm quả bóng trong tay, cười tươi chạy về hàng ngũ. Lúc lướt qua Hoắc Minh, cậu còn giơ nắm đấm lên. Hoắc Minh, với vẻ mặt càng khó hiểu, cũng giơ nắm đấm đáp lại.

Khúc Tiểu Khê, người trong suốt, đứng ngay cạnh Hoắc Minh, ngước lên nhìn ánh mắt của cậu ta vẫn dõi theo [Khúc Tiểu Khê].

"Bạn cùng bàn sao?" cậu lẩm bẩm.

Khúc Tiểu Khê ít khi chủ động nói chuyện với Hoắc Minh. Thường chỉ cần cậu nhìn cậu ta vài giây là Hoắc Minh đã tới gần hỏi: "Sao vậy? Nhóc ngốc à?"

Đôi khi Khúc Tiểu Khê tức giận gọi thẳng tên Hoắc Minh, giọng nhỏ nhẹ. Hoắc Minh nghe thấy, sẽ dừng ngay việc chọc phá, giơ tay đầu hàng, nói: "Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, không trêu cậu nữa."

"Từ "bạn cùng bàn" nghe lạ thật," Khúc Tiểu Khê nghĩ. Cậu hiểu Hoắc Minh là bạn cùng bàn của mình, nhưng chưa từng gọi cậu ta bằng cái tên đó.

Chỉ với một câu đơn giản, [Khúc Tiểu Khê] dường như đã thiết lập một mối liên kết đặc biệt với Hoắc Minh mà không ai khác có được, khiến quan hệ giữa họ trở nên thân thiết hơn.

Khúc Tiểu Khê lặng lẽ rời sân, ngồi ở bên cạnh bảng điểm và nhìn quả bóng xanh vàng bay qua lại giữa hai bên lưới.

Những nam sinh từng cười nhạo cậu không cùng đội với [Khúc Tiểu Khê]. Trận đấu diễn ra sôi nổi, và mỗi lần bóng tới tay, [Khúc Tiểu Khê] đều hướng về phía bọn họ, với những cú đánh vô cùng hoa mỹ khiến đối thủ lúng túng không kịp trở tay.

"Thằng nhóc này giả ngu à!" họ hét lên.

[Khúc Tiểu Khê] còn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giơ tay ra hiệu với họ.

Một tiết thể dục mà giống như trận đấu thật sự, mấy bạn nữ bên cạnh cũng chạy đến xem. Khi tiết học kết thúc, bên kia vẫn muốn tiếp tục, nhưng [Khúc Tiểu Khê] chỉ vào bảng điểm áp đảo, trả bóng lại và nói với đồng đội: "Giỏi lắm!"

Chỉ một tiết học, [Khúc Tiểu Khê] đã quen với phần lớn nam sinh trong lớp. Những người bị cậu “đè bẹp” liền kéo tới, đòi tái đấu trong buổi thể dục tiếp theo.

"Cậu thật là Khúc Tiểu Khê sao? Sao vừa hồi phục đã còn bộc lộ luôn tài năng thể thao vậy?"

[Khúc Tiểu Khê] vỗ vai người vừa hỏi, cười đùa: "Có lẽ đó là số phận!"

Tất nhiên, chẳng ai tin lời đùa đó, nhưng cũng chẳng ai nghi ngờ rằng Khúc Tiểu Khê đã bị tráo đổi.

[Khúc Tiểu Khê] được bạn bè vây quanh ra khỏi sân thể dục, nhanh chóng trở nên thân thiết đến mức khoác vai gọi nhau anh em. Khúc Tiểu Khê ngoảnh lại, thấy Hoắc Minh vẫn lặng lẽ đi theo sau.

Hoắc Minh trước đây có hay nhìn mình chằm chằm như thế không nhỉ? Khúc Tiểu Khê không nhớ rõ.

Nhưng giờ, Hoắc Minh đang nhìn cậu hay đang nhìn [Khúc Tiểu Khê] nhỉ?

Khúc Tiểu Khê cũng không biết.

Nhưng có lẽ điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì bây giờ, [Khúc Tiểu Khê] chính là Khúc Tiểu Khê mà tất cả mọi người nhìn thấy.

Ngày đầu tiên đi học lại, [Khúc Tiểu Khê] “mất trí nhớ” bắt đầu làm quen với các bạn trong lớp.

Trong giờ thể dục, cậu ta kết thân với các nam sinh, còn giờ giải lao thì lấy cớ hỏi về tiến độ học tập và bài tập để trò chuyện với vài nữ sinh. Nhờ vẻ ngoài thuần khiết, vô hại, [Khúc Tiểu Khê] cũng rất được lòng các bạn nữ trong lớp.

“Thật ra trước đây mình đã muốn bắt chuyện với cậu rồi, nhưng cậu lúc nào cũng ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, mình không dám làm phiền.”

Trò chuyện được một lúc và bất ngờ nhận ra [Khúc Tiểu Khê] rất hoạt bát, một bạn nữ đùa: “Khúc Tiểu Khê, có thể bật mí bí quyết chăm sóc da của cậu không? Da cậu thật sự đẹp, mình đã ghen tị lâu lắm rồi.”

[Khúc Tiểu Khê] nghiêng đầu suy nghĩ một lát, chớp mắt rồi thật thà nói: “Có lẽ vì trước đây mình không cần học bài. Không có áp lực, giờ giấc sinh hoạt đều đặn, nên trạng thái tự nhiên trông tốt hơn~.”