Khi Tiểu Ngốc Tử Không Còn Là Chính Mình

Chương 8

Khi tỉnh lại, Khúc Tiểu Khê nghe thấy giọng của mẹ và em gái vang lên bên tai mình. Bố mẹ Khúc đều có công ty riêng, mười ngày thì tám ngày không ở nhà. Đã rất lâu rồi Khúc Tiểu Khê chưa nghe thấy mẹ nói nhiều như vậy.

“Mất mát lần này cũng là một điều may mắn trong cái rủi, có lẽ đây là kiếp nạn mà con phải trải qua,” giọng mẹ Khúc luôn lạnh nhạt, nay lại pha chút buồn bã.

Bà than thở: “Giờ đã phục hồi rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi cơ thể hoàn toàn bình phục rồi hãy quay lại trường.”

“Mẹ, chuyện của bác tài xế thì sao?” Em gái nhắc nhở.

“Mẹ sẽ xử lý.”

Một giọng nói quen thuộc mà lạ lẫm vang lên: “Thực ra con thấy cơ thể mình không sao cả...”

“Bác sĩ nói cần theo dõi thêm một thời gian.” Khúc Ca ngắt lời người đó.

“Vậy được thôi.” Giọng nói ấy trong trẻo và dịu dàng, nghe lời mà đáp lại, “Nghe theo em gái vậy.”

Ánh mắt mơ hồ của Khúc Tiểu Khê cuối cùng cũng tìm được tiêu điểm. Cậu ngồi dậy trên giường, nhìn thấy mẹ và em gái đang ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, ánh mắt quan tâm đang hướng về... phía sau cậu.

Khúc Tiểu Khê quay đầu lại và thấy một người đang dựa vào đầu giường được nâng lên một nửa sau lưng mình. Người đó đầu quấn băng, ánh mắt linh hoạt, nụ cười mỉm đầy tự tin, tất cả đều xa lạ đến mức khiến Khúc Tiểu Khê ngây người trong giây lát mới nhận ra người đang ngồi trên giường, chính là bản thân cậu.

Cậu bé ngốc thực sự đứng sững tại chỗ. Bộ vi xử lý cũ kỹ của Tiểu AI không đủ để cậu phản ứng với cảnh tượng phức tạp như vậy. Cậu bối rối cúi đầu, nhìn hai tay mình.

Đó là mu bàn tay của cậu, lật lại, cũng là lòng bàn tay của cậu. Chỉ là, đôi tay này của cậu dường như trong suốt.

Trên người Khúc Tiểu Khê vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần dài hôm đến trường báo danh, cũng mờ ảo như chính cậu, như thể thời gian của Khúc Tiểu Khê đã ngừng lại vào ngày hôm đó. Còn người đang thay cậu tiếp tục hành trình phía trước, chính là [Khúc Tiểu Khê] trước mặt.

Công việc của mẹ Khúc bận rộn đến mức một lần Khúc Tiểu Khê ngã cầu thang, bà cũng không thể về nhà xem xét.

Lần này, mẹ Khúc dành hẳn vài phút, trò chuyện với [Khúc Tiểu Khê] thêm đôi câu. Bên phía công ty gọi ba cuộc điện thoại, mẹ Khúc dặn Khúc Ca chăm sóc anh trai cho tốt, rồi vội vàng quay lại công ty họp.

[Khúc Tiểu Khê] giơ tay vẫy chào, ngọt ngào nói: “Mẹ vất vả rồi ạ.”

Mẹ Khúc nở một nụ cười hài lòng mà Khúc Tiểu Khê chưa từng thấy bao giờ.

Khúc Tiểu Khê ngơ ngác nhìn xuống phần chân trong suốt của mình biến mất dưới mặt giường, bước sang một bên, đi ra khỏi giường, đôi chân trong suốt ấy lại trở về như cũ.

Cả ngày bận rộn trôi qua, trời ngoài cửa sổ đã tối. Khúc Ca ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cửa sổ phòng bệnh, chăm chú nhìn điện thoại, không có ý định trò chuyện tiếp với [Khúc Tiểu Khê].

Một lát sau, cô giúp việc trong nhà mang quần áo thay giặt cho Khúc Tiểu Khê trong thời gian nằm viện đến.

Cô giúp việc là người mỗi ngày chuẩn bị sữa tươi cho Khúc Tiểu Khê, lần này đến bệnh viện cũng không quên mang theo một thùng sữa.

Khúc Ca đứng lên dặn dò vài câu rồi chuẩn bị rời đi, Khúc Tiểu Khê sốt ruột lên tiếng: “Khúc Ca.”

Em gái quay đầu lại, ánh mắt lại lướt qua Khúc Tiểu Khê, nói với người nằm trên giường: “Không được tự ý đi lung tung, có việc gì thì gọi dì.” Cô cau mày, giọng điệu ra lệnh đầy quen thuộc.

[Khúc Tiểu Khê] nở nụ cười ngoan ngoãn, gật đầu nghe lời.

“...Khúc Ca.” Khúc Tiểu Khê gọi thêm lần nữa. Cậu không kìm được, đưa tay chạm vào góc áo của Khúc Ca, như khi còn bé. Nhưng lại chẳng nắm được gì cả.

Khúc Ca rời đi.

Dì Lưu cầm bình giữ nhiệt mới mua, đi theo sau Khúc Ca, không nhận ra việc mình vừa đi xuyên qua Khúc Tiểu Khê để đến chỗ [Khúc Tiểu Khê] lấy nước.

Vốn phản ứng chậm chạp, giờ Khúc Tiểu Khê mới nhớ phải tránh đường cho dì. Nhưng dì đã đi xuyên qua cậu, còn thuận tay đóng cửa. Cánh cửa phòng bệnh “kẽo kẹt” một tiếng, lướt qua cơ thể Khúc Tiểu Khê, rồi nhẹ nhàng khép lại.

“Cuối cùng cũng đi rồi.” Khúc Tiểu Khê quay lại, thấy [Khúc Tiểu Khê] trên giường thở phào, thoải mái ngả người vào gối, tự nói với mình: “Có lẽ còn một thời gian nữa mới có thể quay lại trường…”

Khúc Tiểu Khê bước đến bên giường hỏi: “Cậu là ai?” Không ai đáp lại.

[Khúc Tiểu Khê] cầm chiếc điện thoại nứt màn hình bên giường, bấm một lúc rồi tiếc nuối nói: “Không thể thu thập thông tin bằng điện thoại được rồi.”