Ta Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 34: Người thích hợp được chọn

Một bản poster phong cách thủy mặc từ từ hiện ra trước mắt Lâu Dương, chỉ nhìn qua một cái, anh ta đã mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Cái này, đây là Tần Mặc thiết kế à?"

Lâu Dương kinh ngạc đến nói lắp: "Màu sắc này, nét bút này, cả ý nghĩa này nữa... Từ bao giờ thẩm mỹ của Tần Mặc lại cao cấp thế?"

"Sao có thể là Tần Mặc được, bản lúc nãy mới là của Tần Mặc."

Đan Dương vội nói: "Đẹp lắm phải không? Lần đầu nhìn thấy tôi còn tưởng mình hoa mắt, Tiểu Đường mới đến bao lâu mà đã thiết kế được poster trình độ này rồi!"

"Đường Diễm?!"

Lâu Dương kinh ngạc đến suýt rớt cằm: "Cậu ấy, cậu ấy giỏi đến vậy sao?!"

Lâu Dương chỉ biết Đường Diễm là sinh viên xuất sắc từ trường đại học danh tiếng, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy, nhân tài bộ phận Thiết kế cần tích lũy kinh nghiệm qua thời gian, dù học lực cao đến đâu thì thực tập sinh thông thường cũng không thể làm ra poster hoàn hảo đến thế được.

Bởi vì đối với họ mà nói, giá trị thương mại và giá trị nghệ thuật thường khó có thể thống nhất.

"Kinh ngạc lắm phải không?"

Đan Dương nhìn bản poster này, rồi mở poster của Tần Mặc ra so sánh, "Anh xem hai bản poster này đi, khoảng cách giữa Tần Mặc và Đường Diễm, cách nhau một trăm Vưu Tiêu luôn."

So sánh như vậy, bản poster của Tần Mặc mà Lâu Dương vốn thấy cũng không tệ lập tức trở nên ảm đạm thất sắc, chỉ khiến người ta cảm thấy rất tầm thường, như thể thiếu chút nữa là in hai chữ "Tục tĩu" lên poster vậy.

"Chúng ta đều bỏ qua một điều."

Đan Dương nghiêm túc nói: "Tuy Đường Diễm là người mới, nhưng cũng là nghiên cứu sinh Đại học Vân Châu mà, khoa Nghệ thuật Đại học Vân Châu xếp top 3 cả nước, hơn nữa tôi nhớ trong lý lịch cậu ấy có ghi đã từng đoạt nhiều giải vàng."

"Không thể xem thường, không thể xem thường..."

Lâu Dương xem xong liên tục gật đầu: "Gửi cả hai bản này cho Từ tổng đi, để anh ấy tự chọn."

"Sao phải gửi cả hai bản?" Đan Dương hơi hoang mang.

"Dùng bản của Tần Mặc để làm nền cho bản của Đường Diễm, Từ tổng chắc sẽ càng hài lòng."

Lâu Dương nói: "Trọng tâm đương nhiên là bản của Đường Diễm, chỉ cần không mù thì ai cũng sẽ chọn bản đó thôi."

Sau khi nói chuyện xong với Đan Dương, Lâu Dương lập tức đến văn phòng bộ phận Thiết kế tìm Đường Diễm.

Khi nhìn thấy chàng trai trẻ có vẻ hơi mệt mỏi trước máy tính, trong phút chốc anh ta cảm thấy cả người cậu như tỏa sáng.

Không chỉ là cứu tinh của Từ tổng, mà còn là thiên tài thiết kế, làm sao có thể không khiến người ta thích được chứ?