Ta Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 9: Bức tranh được đấu giá

Hơi nước trắng bốc lên từ nồi lẩu che giấu vẻ mất mát trong đáy mắt Đường Diễm.

Ba bức tranh đó là tâm huyết của Đường Diễm, vẽ cảnh bờ sông bốn mùa khác nhau, nhưng chỉ hoàn thành được ba mùa hạ, thu, đông. Cậu chưa kịp vẽ xong bức mùa xuân thì đã gặp tai nạn xe cộ vào đêm trước khi tốt nghiệp.

Giờ đây, khi được thông báo ba bức tranh đó đã bán đi, cậu như hoàn toàn tách biệt với "Đường Diễm - họa sĩ tài năng từng đoạt giải vàng" trong quá khứ.

"Nào, chúc mừng cậbắt đầu chặng đường mới trong cuộc đời, cố lên." Cố Diệu nâng ly Coca, chạm cốc với Đường Diễm.

Đường Diễm khẽ nhếch môi, nở nụ cười rất đẹp: "Cố lên."

Trời bắt đầu tối, cả thành phố Vân Châu sáng lên muôn vàn ánh đèn.

Từ Cửu Ngạn lái chiếc xe thể thao màu đen, với khuôn mặt lạnh lùng, ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của công ty Vân Đồ.

Lúc này anh vẫn chưa ăn tối, ở lại công ty rất lâu, luôn bận rộn xử lý công việc.

Về đến nhà, trong bếp đã dọn sẵn bữa tối do người giúp việc nấu, mùi thơm tỏa khắp nơi, nhưng không khơi dậy được chút cảm giác muốn ăn nào của anh.

Căn hộ của Từ Cửu Ngạn nằm trong khu dân cư hàng đầu thành phố Vân Châu, diện tích vài trăm mét vuông, là căn hộ duplex sang trọng hai tầng, mỗi ngày đều có người giúp việc đến dọn dẹp.

Nhưng dù vậy, vẫn không có chút hơi ấm con người, nhìn quanh, ngay cả đồ nội thất cũng toát lên vẻ lạnh lẽo.

Tâm trạng của Từ Cửu Ngạn, vào lúc này đã xuống đến đáy vực.

Sự cố bất ngờ buổi sáng khiến anh lãng phí gần một tiếng đồng hồ, phải đi đường vòng rất xa mới đuổi kịp buổi đấu giá. Khi anh đến hiện trường, buổi đấu giá đã gần kết thúc, những bức danh họa tham gia đấu giá đã sớm bị các nhà sưu tập khác mua mất.

Anh nhìn quanh hội trường, hầu hết những người có mặt đều có chút quan hệ với Từ Thắng, e rằng những tác phẩm nổi tiếng đó cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Từ Thắng.

Trong cơn tức giận, Từ Cửu Ngạn mua luôn bức tranh cuối cùng đang được đấu giá.

Sau khi mua xong anh mới phát hiện, bức tranh đó hầu như không có ai đấu giá, vì đó là một tác phẩm vô danh, nội dung cũng chỉ là bức tranh sơn thủy thông thường.

Từ Cửu Ngạn cũng lười xem kỹ, nhờ nhân viên gửi về nhà, rồi mang theo một bụng tức giận trở về công ty.

Sau khi ăn tối xong, Từ Cửu Ngạn định cất bức tranh vừa mua vào góc, nhưng trong quá trình di chuyển, ánh mắt anh bỗng bị thu hút bởi tác phẩm.