Bọn cướp thấy có người lao tới theo bản năng cảnh giác nhưng khi phát hiện người tới chỉ là người thường liền chỉ hướng qua khai vài phát súng liền không nhiều quản.Nhưng chỉ như vậy vài phát súng cũng khiến cơ thể Khai nhiều vài lỗ đạn tới.
Mảnh liệt đau đớn xông lên đầu khiến Khai có trong nháy mắt thanh tỉnh.
Khai cảm giác không thích hợp, sao mình tự nhiên lại xông lên vậy.
Chuyện gì đang xảy ra.
Khai sợ hãi nhìn vào viên đá muốn muốn lui lại.
Nhưng lúc này viên đá đang nằm bất động trên mặt đất bỗng nhiên bay lên hướng Khai dũng đi.
Khai không kịp tránh, viên đá liền chui vào cơ thể Khai.
Khai cảm giác mình đây là muốn xong đời.
Bị thứ kì quái chui vào cơ thể sẽ không bị gì đi.
Cũng đúng thật là như vậy, cơ thể Khai dần nóng lên cơn đau từ lỗ đạn biến mất thay vào đó là cơn đau càng kinh khủng hơn nữa.
Nó không chỉ là nổi đau về thể xác mà còn cả tinh thần cũng bị tra tấn.
Cơ thể như nhũn ra, Khai ngã xuống.
Trước khi hoàn toàn ngất đi Khai thấy hình như có ai đó hướng mình chạy tới.
Thấy không rõ Khai thật sự không rõ.
Sao lại xảy ra chuyện này chứ.
Khai không cam lòng ngất xỉu qua đi.
Lần nữa tỉnh lại, Khai thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Là bệnh viện mà không phải địa ngục.
Giờ đầu óc Khai đang vô cùng rối loạn.
Khai muốn ngồi dậy nhưng chỉ mới động một chút là cơ thể lại đau nhứt.
Đau... Quá đau.
Trong lúc Khai đang đấu tranh với cơ thể mình thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Khai nhìn qua là Khai mẫu Trương Thắm với Khai phụ Lê Văn.
Hai người song song đi vào thấy Khai tỉnh liền vui mừng mà nhào tới hết hỏi đông lại hỏi tây.
Khai mẫu thì cứ liên tục hỏi xem cơ thể có chỗ nào không tốt, cần gọi bác sĩ hay không.
Còn Khai phụ thì cứ luôn mãi nhắc về việc Khai quá lỗ mãng, không biết chăm lo cho bản thân, chỉ suốt ngày gây sự.
Sau đó Khai phụ liền bị Khai mẫu mắng một đốn.
Khai nhìn tình cảnh này mà thật vui vẻ.
Có người quan tâm thật tốt.
“Bà thấy không còn cười được là khỏe re ấy mà”. Khai phụ âm dương quái khí nói.
Trong lúc gia đình Khai đang trò chuyện thì có người bước vào.
Khai nhận ra người này là người đã lao ra tấn công bọn cướp.
“Mạng thật lớn”. Linh nói.
“Xin hỏi cô là?”. Khai phụ khó hiểu hỏi. Không trách ông hoang mang vì ông tới đây là do cuộc gọi trực tiếp từ bệnh viện.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi biết Khai bị thương liền lập tức bỏ xuống công việc chạy đến.
Linh thật lễ phép nói: “Cháu tên Ánh Linh, bác cứ gọi cháu Tiểu Linh là được ạ”.