“Chuyện này anh định đi trong bí mật mà không nói cho vợ anh biết. Sợ cô ấy mang nhiều hy vọng lại thất vọng nhiều. Anh muốn chỉ mình chú biết anh đi đâu, còn vợ anh thì nhờ chú nói dối giùm một hôm. Cứ nói là anh có tiến triển nên chú cần anh đi công tác ở xa cho chú.”
Lưu Khắc nhếch môi, đáp:
“Anh nhờ thì em chỉ dám nói một tiếng nhận. Tuy nhiên, em cảm thấy giữa vợ chồng thì không nên có bí mật. Chị dâu cũng chỉ vì yêu anh nên mới lo lắng.”
“Dù sao thì cái gì không có hy vọng thì không nên gieo cho cô ấy thì hơn. Nếu lần này không được nữa… chắc tôi sẽ ly hôn, trả tự do cho cô ấy.”
Thật ra nếu ly hôn, Lâm Thiên Dực chỉ chia cho Trương Thu một nửa tài sản. Nhưng nếu hắn chết thì chẳng phải số tài sản anh đang nắm trong tay sẽ chuyển cho Trương Thu sao? Rồi Trương Thu tái hôn… số tài sản đó thì sao?
“Vâng, khi nào anh định ra đi?”
“Khoảng ngày mốt, tôi đi nhưng không nói. Mong chú tìm giúp tôi cái cớ nào cũng được. Bây giờ tôi đang rối rắm quá, không thể nghĩ đến điều gì.”
“Vâng.”
Thiên Dực điều khiển xe khỏi phòng làm việc của Lưa Khắc. Hắn vừa đóng cửa lại, móng tay của Lâm Thiên Dực đã siết chặt lại hai bên tay vịn của xe, miệng hắn mím lại thành một đường dài, sắc mặt cũng nhăn nhó khó coi hơn nữa.
Tô Minh Viễn tiến tới đẩy xe của Lâm Thiên Dực đến trước, cúi đầu thì thầm vào tai của Lâm Thiên Dực, cậu nói:
“Cô Thẩm hiện giờ đang ở chỗ của tôi.”
“Để cô ấy trở về đi.”
Tô Minh Viễn nhíu mày, yên lặng đẩy giám đốc về phòng.
Bên nhà của Tô Minh Viễn, Thẩm Ngọc Sương đang nhổ tóc bạc cho bà của Tô Minh Viễn, Tô Tuyết.
Ngay khi công bố đoạn video nọ về Lưu Khắc, Tô Minh Viễn liền xuất hiện trước cửa phòng vệ sinh nữ, nơi mà Thẩm Ngọc Sương đang trống, cậu dứt khoát nói:
“Đi với tôi.”
Thẩm Ngọc Sương lúc đó chớp chớp đôi mắt to của mình liên tục. Nhớ lại tụ bài hôm nay của mình: một nam nhân điển trai sáng sủa sẽ đưa bạn đến nơi tốt đẹp hơn. Thế là Thẩm Ngọc Sương đi theo Tô Minh Viễn luôn.
Đùa chứ, cô đã chọc vào Lưu Khắc rồi, đằng nào chẳng bị trừng phạt, giờ có người muốn cứu cô ấy thì cứ làm thôi. Lúc ngồi xe với Tô Minh Viễn, Thẩm Ngọc Sương nghiêng đầu sang một bên nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, rồi hỏi:
“Anh ở đây rồi ai ở với Lâm Thiên Dực?”
“Anh ấy không cần ai ở cùng cả.”
“Vậy thì anh đang đưa tôi đi đâu? Anh muốn ngủ với tôi à?”
Tô Minh Viễn nhíu mày:
“Đưa cô đến nơi an toàn.”
“À… Có đồ ăn không? Tôi đói?”
“Cô không muốn biết tôi đưa cô đi đâu? Không muốn biết tại sao tôi là đưa cô đi à?”
“Không, biết nhiều mệt lắm, thà không biết còn hơn.” Nói rồi, Thẩm Ngọc Sương chồm người ra ghế sau, lấy một bịch khoai tây chiên và nói:
“Tôi không thích cái này. Ghé mua cho tôi cái khác đi.”
“Không.” Tô Minh Viễn nhìn cô muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Thẩm Ngọc Sương chun môi lại, nhìn ra ngoài cửa sổ và không đòi hỏi thêm một câu nào.
Cuối cùng Tô Minh Viễn đưa cô về nhà của cậu, cậu ta có một người bà hơn tuổi 70, tóc muối tiêu và cơ thể gầy gò, nụ cười lúc nào cũng như nhân lên nhiều lần lương thiện.
Tô Minh Viễn đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt, nhưng bà của cậu ta thì đối xử với cô ấy rất tốt. Vì bà không theo dõi mạng xã hội nhiều nên cũng không biết Thẩm Ngọc Sương là ai. Nhưng nghe nói cháu trai mình đem con gái về nhà thì thích lắm, lập tức mời vào trong và thết đãi ngay.