Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 34: Lưu Khắc nhờ vả

Đưa qua đưa lại thì cũng đã qua hơn ba tháng, cả nhà họ Lưu hôm nay tề tựu đông đủ ở nhà để nấu há cảo. Trương Thu đó giờ nấu ăn ngon lắm, anh thích đồ ăn cô nấu lắm. Nhưng anh ghét thấy cái cảnh cô ấy chui rút vào bếp với mợ Lưu, rồi nghe mấy lời nói khó nghe về “phận đàn bà” của mợ ấy nên anh rủ cô lên phòng chơi cùng mình.

Trương Thu nghe xong định từ chối, nhưng nhìn thấy gia đình họ Lưu bọn họ nên thôi cũng rút luôn. Cô nhận ra một điều rằng thời đại không làm cho điều gì đó xấu đi, mà thời đại chỉ khiến cho con người dễ dàng tránh xa điều xấu đó.

Cô rất ghét những tư tưởng định kiến giới nặng nề của nhà họ Lưu, vậy nên cô ấy không ngồi nghe họ nói những điều hạ thấp cô ấy nữa. Ví như hồi xưa, mấy bà mấy chị có thích nghe người ta hạ thấp mình không, có thích chung chồng không? Nhưng rõ ràng có những người gia trưởng đã lạm dụng những ưu ái của họ trong xã hội để o ép các bà các chị vào trong một cái khuôn là “mày không hạ mình xuống thì mày sẽ bị chỉ trích cho tới chết”.

Xã hội hiện giờ không khiến những điều bình thường xưa kia trở nên xấu xa. Mà là khiến những người bị điều xấu xa xưa kia chèn ép dám đứng lên và chống đối lại kẻ xấu cố gắng chèn ép hạ thấp mình.

Khi Trương Thu đã lên phòng với Lâm Thiên Dực rồi, Lâm Thiên Dực liền nói:

“Em nằm lên giường đi.”

“Nhà đang đông người nhe, đừng có làm chuyện xấu nhe.” Trương Thu răn đe, cũng tò mò ngồi xuống thử xem anh muốn làm gì mình.

Lâm Thiên Dực mỉm cười, nhìn cô ấy ngồi xuống giường, rồi lại di chuyển tới chân cho cô ấy. Đưa tay xuống bóp chân cho cô.

“Ui chà… chồng em hôm nay giỏi quá, bóp chân cho em luôn ta.”

“Sao lại giỏi, em là vợ anh. Anh thương em đi nhiều thì bóp chân cho em có gì mà lạ. Gần đây anh tập đi, anh nhận ra đi nhiều rất mệt. Đôi chân này đã đi qua đi lại để chăm sóc cho anh cả năm nay thì có gì mà giỏi. Làm điều nên làm thì không có gì phải gọi là giỏi hết.”

Vừa nói xong, cô ấy chưa kịp đáp lại lời của anh thì có tiếng gõ cửa phòng. Lâm Thiên Dực điều khiển xe ra mở cửa, sau đó hiện ra là gương mặt khó ưa của Lưu Khắc.

“Chú tới đây có gì không?” Lâm Thiên Dực hỏi, xe anh chắn ngang cửa phòng.

“Dạ thấy chị dâu không xuống nặn há cảo cùng nên có thấy hơi lạ, chị có sao không chị?” Lưu Khắc nói như thể hắn không phải là tên biếи ŧɦái dễ xòm vừa mới quấy rồi tìиɧ ɖu͙© chị dâu mình hai ngày trước.

“Có, tôi bị đau chân, đi không tiện.”

“Gói há cảo bằng tay, không bằng chân, chị đi xuống làm cùng cho vui ạ.”

“Không, giờ tay tôi cũng đau, đầu thì nhức nữa. Chắc bị bệnh lạ rồi… xin lỗi nhé.”

“Chị đi xuống dưới làm việc một chút thì hết đau liền. Gia đình đầm ấm vui vẻ là quên đi cơn đau ngay.”

“Lỡ không vui thì sao?” Lâm Thiên Dực bĩu môi: “Chú muốn gì thì cứ nói, đuổi chị dâu chú ra ngoài làm gì. Nay vợ tôi lười, cảm thấy muốn nằm đấy. Có tội lỗi gì à? Đều là người nhà cả, không gặp mặt một ngày cũng đâu có chết.”

Lưu Khắc nhăn nhó, nhưng rồi lại bành ra một nụ cười. Hắn nói:

“Em muốn bàn với anh vụ cổ phần.”

“À…” Trương Thu ngân nga một khúc, châm chọc: “Thì ra là chuyện này nên đuổi tôi ra ngoài. Chắc chú quên mất tôi cũng có cổ phần. Không sao không sao, người có vấn đề về não hay quên như vậy lắm, tôi không trách đâu.”

Lưu Khắc nhíu mày, Lâm Thiên Dực khẽ cười rồi hỏi:

“Chú nói là chuyện gì vậy nhỉ?”

“Hiện tại công ty đang khó khăn, em muốn anh chị giúp cho công ty của mình một chút.”

“Khó khăn như nào?”

“Một cơ sở sản xuất của ta bị cháy, phải đền bù hợp đồng, trợ cấp cho công nhân và phí sửa chữa nữa. Nhưng hiện tại bây giờ, số cổ phần em có ít quá… nên…”

“Chú có gọi cho bên bà Dương? Bà ấy cũng trong mảng này sẽ giúp được thôi. Giờ bà ấy là chủ tịch lại không đi hỏi bà, chú hỏi tôi làm gì.”

“Em… em trước giờ chỉ chuyên bên Truyền thông nên em không biết. Haha… ngốc quá nên nó thế…”

Nói rồi, Lưu Khắc lui ra khỏi phòng. Xác định hắn đi rồi, Trương Thu lo lắng hỏi:

“Mọi chuyện sẽ không sao?”

“Không sao… mấy chuyện như này xử lý khéo léo một chút là được. Tùy theo lỗi mà kiện nhà thầu hoặc xử lí truyền thông. Chi phí không quá nhiều, nhưng đúng là chi ra thì hơi xót.”

Nói rồi, Lâm Thiên Dực nhếch môi một cái. Trương Thu nhìn cái nhếch môi đó của chồng mình mà không hiểu vì sao anh lại cười như vậy? Rõ ràng là mọi chuyện không hề lạc quan một tý nào, công ty đó là cũng là công ty của anh, tại sao anh lại vui khi thấy nó gặp họa?

Đêm giao thừa năm đó, Trương Thu nào hay là lần cuối cùng cô và Lâm Thiên Dực đón năm mới ở nhà họ Lưu đâu chứ.