Trương Thu xoa xoa vùng bụng của mình, đi lại khóa cửa phòng rồi trở về chỗ ngồi cũ. Lúc này màn hình điện thoại của cô lại sáng lên một cái nữa, hình ảnh của Phi Khánh hiện ra, vẻ lo lắng hiện ra rõ ràng trên gương mặt của nhỏ.
“Ê… vụ gì vậy?” Nó hỏi.
“Em chồng mình, hắn ta biếи ŧɦái lắm. Hồi trước chỉ muốn dê mình ở dưới nhà lúc không có người thôi, nay tự dưng lại bạo gan như vậy, dám chạy vào tận trong đây.”
“Sao cậu không rời khỏi nhà đó đi? Lâm Thiên Dực có biết không?”
Trương Thu lắc đầu: “Thấy Thiên Dực đang rầu lo nhiều chuyện quá nên thôi mấy chuyện râu ria như này tôi không kể, dù sao mình cũng tự xử lý được. Còn rời đi thì không thuận tiện cho Thiên Dực.”
“Lần trước điện về thì cậu một hai nói hết yêu rồi, không ở lại nữa. Bây giờ mở miệng nói ra thì chuyện gì cũng vì Lâm Thiên Dực. Lâm Thiên Dực cho cậu bùa ngải gì vậy?”
“Mình… mình không muốn nhìn một người như Thiên Dực đau khổ vì mất tất cả.” Trương Thu cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt vào nhau.
“Chậc chậc chậc, cậu không muốn nhìn chồng mình đau khổ thì chồng cậu có thích nhìn cậu chịu đau không? Đã là vợ chồng rồi thì chuyện gì cũng phải nói với nhau một tiếng…”
“Không phải là mình không dám nói. Mà là mình không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như hồi nãy. Dù sao Lưu Khắc cũng chỉ vì Thiên Dực gặp tai nạn nên mới bước chân vào hội đồng được, ít nhất thì cũng phải biết ơn chứ sao lại chơi trò mất dạy như vậy được chứ!”
Phi Khánh khuyên cô thêm một hai câu nữa thì tắt. Trương Thu lên giường nằm nghỉ ngơi một chút, cô rầu rĩ chuyện vừa xảy ra. Bây giờ Lưu Khắc đang giữ công ty giùm Lâm Thiên Dực, lỡ như tình anh em đứt gãy thì hắn sẽ không bao giờ đưa số tài sản đó lại cho Thiên Dực. Chả lẽ lại mất tất cả vì một thằng biếи ŧɦái ư?
Hẳn đó cũng là lý do vì sao Lưu Khắc hôm nay bạo gan như vậy.
*Cộc cộc*
Nghe tiếng gõ cửa, Trương Thu lập tức bật người ngồi dậy. Trái tim không cài giờ nhưng vẫn đập bình bịch như trống vỗ.
“Thu à… Thu ơi… sao em nhốt anh ở ngoài vậy?”
Biết người đang gọi mình là Lâm Thiên Dực, Trương Thu mới bước xuống giường và đi ra mở cửa cho anh.
Lâm Thiên Dực hôm nay nở một nụ cười vui vẻ, vừa đi vào vừa nói:
“Hôm nay anh đi được anh bước, à, anh có mua quà cho em này.”
Khi anh đưa hộp quà cho cô, hộ lý Tô đã đi về, lịch sự đóng cửa lại cho hai vợ chồng bọn họ. Trương Thu cảnh giác đi ra khóa cửa lại một lần nữa cho chắc.
“Em mở quà ra đi.” Lâm Thiên Dực háo hức nói.
Trương Thu mỉm cười, cảm thấy tâm trạng của anh ấy đang tốt quá, không muốn phá hỏng nó. Bên trong gói quà là một hộp hình trái tim được lấp đầy bởi hoa hồng, ở giữa là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Trương Thu há miệng:
“Đây là… anh mua cái gì đấy?”
“Lâu quá không hâm nóng tình cảm, anh muốn cầu hôn em một lần nữa đấy. Em có muốn làm bạn đời của anh không?”
“Đồ điên này!” Trương Thu cúi người, ôm người của Thiên Dực vào lòng. Nước mắt chảy dài hai bên má.
Thiệt là xấu mặt quá đi, chỉ một chiếc nhẫn, một lời nói lại dễ dàng kéo tình cảm của cô trở về.
Lâm Thiên Dực vuốt ve mái tóc của cô. Trước đây anh cầu hôn vì tiện, bây giờ anh cầu hôn cô ấy là vì yêu. Chỉ mong rằng cô ấy sẽ không bỏ rơi anh khi bước qua hết những cơn bão đời này.