Lúc vợ chồng Trương Thu về, trong nhà có đầy đủ người nhà của Lưu Khắc, cha hắn Lưu Mạnh, mẹ hắn Phí Phù Dung và vợ hắn Thẩm Ngọc Sương. Ai cũng cười giả tạo ra đón hai người bọn họ.
Mà đúng hơn, họ đón Lâm Thiên Dực cơ.
Phí Phù Dung và Lưu Mạnh đẩy Trương Thu và hộ lý Tô sang một bên, tranh nhau đẩy xe lăn của Lâm Thiên Dực.
Cô bị đẩy một cái, vết thương trên bụng lại nhói lên đau đớn, dựa vào người của hộ lý Tô. Người hộ lý đỡ lấy cô mà trong lòng cũng hơi lo lắng, không biết có nên quay qua đính chính với giám đốc rằng cậu chỉ có ý tốt muốn giúp phu nhân đi đứng dễ dàng hơn không.
“Hai người đẩy vợ con đi đâu đấy. Vợ con vẫn còn đau mà.” Lâm Thiên Dực nhắc nhở cậu mợ mình.
Phí Phù Dung, vợ của Lưu Mạnh bành môi ra nói:
“Ối giồi ơi, còn chân thì không sao, còn chân thì không sao.”
“Sao biết?” Lâm Thiên Dực hỏi ngang, rồi ra lệnh cho hộ lý:
“Phiền hộ lý Tô đưa tôi lên giùm. Kẻo lát nữa cậu mợ tôi đau chân đau tay lắm.”
Hai người già dạt ra một bên, không bâu vào anh nữa. Hộ lý Tô đi đến đẩy xe của Lâm Thiên Dực vào trong. Trương Thu đi cùng hàng với anh.
Vào đến nhà thì thấy Thẩm Ngọc Sương đang ngồi xem tivi. Thấy Trương Thu về, tự dưng cô ta hú lên một tiếng, phóng ngang qua ghế sofa và ôm chầm lấy Trương Thu trước mặt những đôi mắt kinh ngạc của mọi người.
“Mừng cô đã về, Trương Thu!” Thẩm Ngọc Sương reo lên, rồi lại làm mặt lạnh: “Đừng nghĩ rằng khi tôi chào mừng cô trở về thì tôi sẽ làm mọi việc cô yêu cầu nhé.”
Trương Thu kinh ngạc. Cả nhà kinh ngạc. Thẩm Ngọc Sương thì đang có kinh.
Thẩm Ngọc Sương xoay người đi lên lầu, không màn đến những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình nữa. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, Phí Phù Dung là người lên tiếng trước:
“Kệ nó đi, chúng ta vào ăn cơm chung một bữa mừng hai đứa về nhé!”
Mọi người vào bàn, riêng Lâm Thiên Dực thì có thức ăn riêng. Lưu Mạnh lúc này mới lên tiếng:
“Gần đây con tập vật lý thế nào rồi? Có đi được chưa?”
“Vẫn chưa cậu ạ.” Lâm Thiên Dực nhấp một muỗng canh rong biển. Cũng ngon đó, chỉ thua vợ anh nấu thôi.
“Sao không gọi người về đây tập mà cứ đi hoài vậy?”
Để các người theo dõi tình hình của tôi à? Lâm Thiên Dực bật cười, lại đáp:
“Ở nhà tù túng, đi ra ngoài sẵn tiện có thể hít thở không khí trong lành luôn. Có gì thì con còn được đưa vợ mình đi làm.”
“Ơ… ra là con Thu vẫn còn đi làm à? Gặp vợ chú là chú cho nghỉ ở nhà luôn. Vừa đi làm vừa chăm chồng như này sao mà chịu nỗi.”
“Thật ra con thuộc tuýp người là chỉ cần làm những việc con yêu thích thì con đủ sức hết ạ. Con thích công việc của mình, con thích chăm sóc chồng con. Với lại đâu chỉ có còn chăm lo cho chồng con, còn có hộ lý nữa ạ.”
“Nhưng thế thì nó không hay. Mệt người lắm, ở nhà, tháng chồng cho tiền xài có sướиɠ hơn không?”
“Đối với con thì sướиɠ nhất là tự do làm những việc mình thích chứ không phải là làm những việc người bên ngoài cho là sung sướиɠ. Đây, cậu nói con làm việc mệt thì con chịu, cậu có chịu không mà…” Trương Thu cười hì hì.
“Con may đó, gặp thằng chồng tốt tính nó cho con đi làm.” Lưu Mạnh cười khẩy.
Lâm Thiên Dực bật cười:
“Con có muốn ngăn thì cũng không được. Con có cái quyền gì mà cấm vợ con làm việc mà vợ thích, phải cái thích đó ảnh hưởng tới người khác là có chính quyền cấm rồi.” Sau đó, hắn liếc nhìn vợ mình:
“Với lại, vợ con làm việc vui vẻ thì con cũng vui vẻ. Còn người chồng cứ muốn vợ mình làm việc theo ý mình thì tiêu rồi, trước sau thì cũng bị vợ con bỏ thôi. Đâu phải chỉ có thời nay, thời xưa cũng vậy đó cậu ơi, mấy cái tục lệ này nọ thì cũng chỉ thuộc tầng lớp bề trên họ cần thể diện, chứ dân ở dưới triều cũng phải nhìn mặt nhau mà sống. Cũng biết thương vợ. Người ta vẫn thấy tội cho những cô nàng gặp người tồi từ xa xưa chứ có phải bây giờ mới khóc thương cho.”
“Thời cậu thì không có. Vợ cậu là cậu bắt ở nhà. Ra ngoài nhọc.”
“Mợ thì cậu có bắt ra ngoài làm việc thì mợ cũng có đi đâu. Tại đam mê của mợ là được ngồi tại chỗ, cơm bưng nước rót, móng tay lên màu lấp lánh thu hút người nhìn mà cậu.” Trương Thu bật cười, bà Phí Phù Dung xấu hổ cúi đầu. Lưu Mạnh tức đỏ hết cả mặt vì sự hỗn hào của con cháu.
“Hai người ai cũng chiều vợ thương vợ hết, chỉ là vợ của hai người có mục đích sống khác nhau thôi. Đặt được mục đích sống của đời mình đã là giỏi rồi.” Trương Thu nói một câu chốt, mọi người trong bàn cũng chỉ tập trung ăn uống chứ không đâm thọt gì nhau tiếp.