Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 19: Đừng hy vọng nhiều quá

Lúc này, Trương Thu mới nhận ra nước mắt đã chảy ướt cả mặt của mình. Vội vàng lau nó đi, cô ấy lắc đầu.

“Không sao không sao… tôi có việc phải hoàn thành… nhưng mà… mọi chuyện bây giờ đang quá mức với tôi…”

Hộ lý Tô lấy đi chiếc điện thoại trên tay của Trương Thu xuống. Cậu nói:

“Nếu không thể làm được thì thôi đi. Đừng cố quá…”

“Nhưng mà…”

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ Phương bước ra ngoài, Trương Thu và hộ lý vội vàng đi đến chỗ của hắn.

Phương Việt Trạch nhìn hộ lý Tô, được hộ lý Tô gật đầu rồi mới nói:

“Hiện giờ ca phẫu thuật đã xong, anh Lâm sẽ được đưa về phòng bệnh nằm nghỉ. Còn phu nhân… mời cô đi cùng với tôi để nói một số chuyện…”

Kiềm lại nỗi lòng muốn đi cùng Lâm Thiên Dực đến phòng bệnh, cô ấy đi cùng Phương Việt Trạch đến phòng riêng của anh. Khi hai người đã ngồi trên ghế, Phương Việt Trạch mới bắt đầu nói:

“Ca phẫu thuật lần này hoàn thành tốt. Còn về phần hồi phục lại… sẽ còn tùy vào tình trạng sức khỏe của anh Lâm.”

“Vậy chồng tôi có thể đi lại được không bác sĩ?”

“Điều này thì tôi không chắc chắn, vì cơ thể của mỗi người sẽ có chức năng phục hồi khác nhau thưa chị. Tuy nhiên, việc đi lại của anh Lâm, với kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi mong chị và gia đình không hy vọng quá nhiều.”

Trương Thu như thể rơi xuống vực thẳm. Bác sĩ Phương nghỉ một giây cho cô ấy lấy lại tinh thần rồi mới nói tiếp:

“Việc này tạm thời chị đừng cho anh nhà biết, sau phẫu thuật cứ cho anh ấy đi tập vật lý trị liệu như thường. Biết đâu phép màu sẽ xuất hiện.”

“Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ. Nếu anh không phiền… tôi xin phép được đi…”

Phương Việt Trạch gật đầu, nhìn bóng lưng của Trương Thu đi. Biết rằng việc để người phụ nữ đó chịu đựng tin này là một chuyện hết sức không chịu được, tuy nhiên, biết làm gì bây giờ. Cuộc đời không dễ chịu với con người bao giờ cả.

Bước vào phòng bệnh của Lâm Thiên Dực, Trương Thu kìm lại cảm xúc của mình. Cố gắng nở một nụ cười với anh.

Bấy giờ, Thiên Dực vẫn chưa tỉnh, cô xụ mặt xuống. Ngồi lên ghế và ngắm nhìn anh. Người đàn ông đã từng có tất cả, nay đang dần từ từ đánh mất nó. Chạy theo tiền bạc cả đời người, rồi rồi bị phá hoại gọn ghẽ chỉ với một vụ tai nạn xe thảm khốc.

Cô nắm tay anh và nói rằng:

“Cố lên anh nhé. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Cho dù có thể đi lại hay không, Trương Thu này sẽ bên cạnh anh mãi mãi.”

Trương Thu nào hay biết rằng, bấy giờ Lâm Thiên Dực đã tỉnh. Hắn chỉ đang chờ đợi câu nói ấy của Trương Thu. Tự hứa rằng bản thân sẽ không bao giờ bỏ rơi người phụ nữ đáng thương này một lần nào nữa.