Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Chị dâu

“Tôi về để giúp anh họ của chú tắm. Tắm tối lạnh lắm.”

Trương Thu vừa trả lời xong.Lưu Khắc liền nở một nụ cười ranh mãnh:

“Dạ… chị dâu đúng là thật chu đáo.”

Hắn đã ở trước mặt cô, nụ cười của hắn làm Trương Thu có chút khó chịu.

“Chị dâu đang nấu gì thế?” Nói xong, không đợi Trương Thu đáp, hắn áp người đến chỗ của cô ấy.

Trương Thu khó chịu nhích người sang chỗ khác, bàn tay của Lưu Khắc không rõ vô tình hay chú ý quẹt vào eo cô. Hắn nhìn nồi cháo đang bốc khói, và nói:

“Chà… cháo à? Nó sôi mà chị không khuấy thì nó khét dính đáy nồi đó.”

Trương Thu thẳng tay đẩy người hắn sang một bên, lại bảo:

“Chú tránh xa người khác cho đàn bà người ta nấu ăn, xớ rớ một hồi đổ thì sao.”

Nói xong, cô tắt bếp, đặt nồi cháo lên một cái mâm nhỏ rồi quay người bỏ đi. Lúc đi ra khỏi nhà bếp cô đυ.ng mặt Ngọc Sương. Cô ta nhìn cô lại nhìn chồng mình, đợi đến khi Trương Thu đi mất mới vào bếp mắng Lưu Khắc:

“Anh thì đúng là súc vật thật! Chị dâu cũng không tha, biết đạo đức con người là gì không?”

Lưu Khắc nói như đang khạc nhổ lời nói ra ngoài:

“Chị dâu gì thì cũng là gái, ngon thì dứt chứ đạo đức mẹ gì. Thằng kia cũng có làm gì được nữa đâu.”

Trương Thu đứng ở ngoài nghe được được mà điên hết cả người. Cô ấy cố cầm chặt cái mâm trên tay mình thật chặt, sau đó bước từ từ lên thang rồi mang lên phòng của mình.

Lưu Khắc chính xác là loại người dâʍ ɖu͙© như thế. Không màng đạo đức gì, cứ thấy cái gì đó thú vị thì muốn có cho bằng được. Việc hắn chú ý đến cô như vậy không hề có nghĩa cô là một người đẹp, điều đó chỉ có nghĩa là hắn muốn chinh phục một người phụ nữ đang giả vờ là người yêu chồng mình.

Có lẽ vì xung quanh hắn toàn những cô gái như Ngọc Sương nên hắn mới cảm thấy việc chung thủy với người bạn đời của mình là điều gì đó vô cùng lạ lẫm.

Đây hẳn cũng chính là lý do hắn muốn mời vợ chồng cô ấy đến nhà mình. Trương Thu biết điều này từ khi vừa về đến đây rồi, nhưng mà không muốn nói cho Lâm Thiên Dực biết. Anh đã như vậy rồi, biết càng nhiều việc thì càng lo lắng nhiều.

Mở cửa phòng ra, cô nhìn thấy Thiên Dực lại ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bây giờ đã tối hẳn, trăng cũng bắt đầu lấp ló ra khỏi mây.

Trương Thu đặt mâm cháo lên bàn, cô đóng cửa lại và vội hỏi:

“Anh có đói không, ăn một miếng cháo nhé, em…”

“Em đi tắm đi, lo cho em đi.”