Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 5: Tự giễu

Đêm giao thừa ấy, khoảng gần đến nửa đêm, Trương Thu đang ngồi ăn lẩu và tự uống bia một mình thì cửa phòng vang lên vài tiếng gõ cốc cốc. Tiếp đến là tiếng của Lâm Thiên Dực nói vọng vào:

“Tôi là Lâm Thiên Dực đây. Cho tôi… ờm… cho tôi đón giao thừa cùng cô được không?”

Trương Thu vội vàng đi ra mở cửa, mời Thiên Dực vào. Anh vẫn còn mặc chiếc áo khoác dài màu đen lúc sáng, gương mặt bơ phờ, riêng chỉ có đôi má đỏ bừng bừng không biết bị lạnh hay vì điều gì khác.

“Anh ngồi xuống đi.” Trương Thu nói rồi đóng cửa lại.

Quay người nhìn lại thì thấy anh ấy đang ngập ngừng ngồi xuống. Trương Thu khó hiểu, sao đêm nay anh ấy cư xử lạ lùng vậy?

“Cảm… cảm ơn.” Thiên Dực nói khi cô ngồi đối diện anh, nồi lẩu sôi sùng sục và bốc khói nghi ngút.

“Em đã ăn một nửa rồi, để bỏ thêm vào.” Trương Thu vừa với tay lấy hộp thịt bò thì bị anh ấy ngăn lại.

“Tôi tự làm được rồi, cảm ơn.” Lịch sự nói xong liền đưa tay lấy hộp thịt bò dưới đất, bỏ thịt vào trong nồi lẩu.

Trong khi đợi thịt trong nồi sôi lên, hai người họ cứ ngồi đó nhìn nhau chằm chằm, cả hai cũng không biết nói gì. Trương Thu khui bia, đưa cho Lâm Thiên Dực một lon, giữ một lon. Đưa máy tính đang phát sóng trực tiếp thời gian đếm ngược trên màn hình ra giữa, hai người cùng đợi cho thời khắc giao thừa diễn ra.

Thế rồi nó cũng đến, ba giây nữa, hai giây nữa, một giây nữa… Tiếng pháo hoa nổ lụp bụp bên tai do một vài nơi trong trường cũng mua pháo về đốt. Trong màn hình là một màn pháo hoa bắn thành một bông cúc đỏ, nở rộ đầy đẹp đẽ. Trương Thu nhìn Thiên Dực, nâng lon bia lên và nói:

“Chúc mừng năm mới! Chúc anh có một năm mới thuận lợi và vui vẻ.”

Thiên Dực đáp lại cô ấy bằng một hành động y hệt, rồi chúc:

“Chúc mừng năm mới, chúc cô học thật tốt và mau chóng thành tài.”

Trương Thu gật đầu, lại hô lên:

“Thịt chín rồi, ăn thôi!”

Hai người họ ăn uống no say, sau đó cũng ngả người ngang trên giường. Tầm nhìn của cả hai đều hóa mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy mặt dưới của giường phía trên. Lâm Thiên Dực nằm bên cạnh cô ấy, cười lên khúc khích. Trương Thu mặt đỏ hồng hào mới hỏi:

“Sao anh lại cười?”

Lâm Thiên Dực khua tay:

“Tôi chỉ tự giễu chính mình thôi… Rõ ràng là muốn ở một mình… nhưng lại vác mặt tới đây…”

“Vậy thì em cũng tự giễu, rõ ràng là rất ghét ở một mình… nhưng lại chọn ở lại một mình đó thôi…” Nói xong, Trương Thu quay mặt qua nhìn anh, từng đường nét trên gương mặt của anh ấy hiện ra thật rõ ràng, có thể làm Trương Thu không ngờ được bọn họ đang gần gũi như thế nào.

Trước đây chỉ có thể kiếm chuyện đi ngang để nhìn anh, lựa quà để tặng anh trong bí mật và để thư tình vào phòng anh bất chấp việc biết rằng cái của mình sẽ hòa trộn với những cô gái khác. Bất chấp việc anh thậm chí sẽ không ngó đến lần thứ hai.