Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 3: Quăng tự trọng đi xa

Xuất thân từ một ngôi nhà thiên về giáo dục với hai vị phụ huynh đều là giáo viên, cái nghề mà hầu hết đều khá bạc bẽo về mặt kinh tế nhưng rất được kính nể trong xã hội hiện giờ. Họ không trọng nam khinh nữ, không tỏ vẻ cao siêu thượng đẳng, là hình mẫu tốt trong đôi mắt mọi tầng lớp và cộng đồng.

Việc họ là một hình mẫu đẹp khiến họ áp lực trong việc dạy ra một cô gái là hình mẫu tốt trong mắt tất cả mọi người. Một cô gái ngoan hiền học giỏi, có lòng tự trọng, biết giữ mặt mũi gia đình chẳng hạn.

Vậy mà con gái của họ, Trương Thu sinh ra mang theo việc khó đọc nên việc học của cô khó khăn hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đạt được vài danh hiệu học sinh giỏi trong suốt quãng đời đi học của mình, đậu vào trường Đại học X, một trường Đại học có điểm xét tuyển nằm trong tốp những trường có tiêu chí học sinh cao nhất trong nước. Khiến cha mẹ tự hào.

Đó là một ngày thu của năm đầu tại Đại Học. Cô ấy gặp được Lâm Thiên Dực khi ngã vào đống lá phông mà người lao công vừa mới quét lại. Là một cú ngã vô tình khi mà vấp phải cục đá ven đường, Thiên Dực đỡ cô dậy và nói một cách lạnh lùng:

“Lá phong này người ta gom lại cũng cực khổ, đừng làm mấy trò điên khùng để rồi mấy dì lại phải làm một lần nữa.”

“Tôi có làm trò gì điên khùng đâu.” Trương Thu lẩm bẩm nói khi phủi sạch lá phong và bụi trên người mình. “Để lát nữa tôi tự mình gom lại.”

“Vậy à?” Nghe giọng đầy chế giễu của anh ta, Trương Thu ngẩng mặt lên nhìn xem ai mà cứ khinh khỉnh như vậy.

Ban đầu, ngẩng mặt lên là để chửi. Sau khi thấy được gương mặt đẹp trai chững chạc của người đó thì biến thành si mê. Bao nhiêu lời dạy về lòng tự trọng của hai vị phụ huynh từ trước đến nay đều bị quăng vào hỏa tiễn và phóng ra ngoài vũ trụ. Trương Thu tự thấy anh ta nói vô cùng đúng đắn.

“Dạ vâng.” Gương mặt cô ấy đỏ bừng, cô cúi gằm mặt xuống nhìn đất, đến khi ngẩng mặt lên thì Lâm Thiên Dực đã đi mất rồi.

“Thì ra đó là Lâm Thiên Dực trong lời đồn.” Trương Thu nói thầm với chính mình, tim đập bình bịch vì nhớ đến vài giây trước đó. Cô vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Thiên Dực trong hình của Phi Khánh bạn mình chỉ là một chàng trai thích ảo tưởng sức mạnh thông qua photoshop thôi, nào ngờ ngoài đời lại đẹp trai thật.

Từ đó, Trương Thu cũng hòa vào nhóm những cô gái u mê Lâm Thiên Dực. Cũng thường hay bí mật ngắm anh ở những lúc anh không để ý, ủng hộ cho anh kể cả khi anh không hay biết.