Hành Trình Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 1: Cô ấy không phải người hầu

Có một cốc trắng đựng cà phê đang bốc khói trên bàn gỗ. Phía xa kia là cái cửa sổ dẫn ra ban công mát mẻ với cây cối và bầu trời hoàng hôn đẹp đẽ. Hai tấm màn nép bên cạnh uốn cong động đậy khi gió thổi vào.

Một đôi tay thon dài từ bên trên đưa xuống, nhấc cốc cà phê lên. Một giọng nói ngọt ngào vang lên như rót mật vào tai người khác:

“Dực nè, anh muốn tắm bây giờ chưa? Em chuẩn bị nước nhé.”

“Không cần gấp gáp như vậy, em ở lại đây với anh đi.” Giọng âm trầm của người đàn ông vang lên, bàn tay thon dài đưa đến chỗ cô gái vừa nói.

“Nhưng mà nước nóng…” Cô gái túm tóc mình buộc lên cao, quắn nó lại thành một búi và ngập ngừng nói với người đàn ông đang ngồi trên xe lăn đưa tay ra với mình.

Người đàn ông chậc lưỡi: “Thu à, cứ kệ nó đi em. Ngồi ngắm hoàng hôn với anh một chút.”

Trương Thu thở dài, bó tay với người đàn ông ấy. Cô đi đến, ngồi lên đùi của anh. Ngắm hoàng hôn màu tím cam ngoài cửa sổ. Anh đặt cằm mình lên vai cô, nhẹ nhàng thủ thỉ với cô ây:

“Cuộc đời như vầy không đẹp sao?”

Trương Thu chà xát má của mình vào tóc anh, ngửi lấy mùi hương của anh, và cô bảo:

“Đẹp, đẹp lắm.”

Nó khiến cô nhớ về khoảng thời gian trước kia, trước khi Lâm Thiên Dực, chồng cô ấy bị tai nạn và không thể đi lại được một cách bình thường.

Thiên Dực vùi mặt vào cổ của cô, tay hắn vòng ra đằng trước, chạm nhẹ lên bộ ngực của cô ấy. Anh hít vào một hơi sâu, sau xoa xoa bụng của cô. Trương Thu quằn quại cơ thể mình, đỏ mặt:

“Anh đi tắm đi. Hôi lắm…”

“Anh muốn ăn…”

“Không… đi, em đưa anh đi tắm…”

Thiên Dực vẫn muốn từ chối, nhưng Trương Thu đã dứt khoát đứng dậy, đẩy anh ấy vào trong phòng tắm. Đỡ anh vào trong bồn tắm.

Trong suốt khoảng thời gian cô ấy cởi đồ cho mình, đôi mắt của Thiên Dực nhìn cô chằm chằm lấp đầy bởi du͙© vọиɠ và sự khao khát. Tuy nhiên, thân dưới của anh hiện giờ tạm thời không làm gì được.

Lâm Thiên Dực không thích việc bản thân bị đối xử như một đứa trẻ, càng không thích việc để Trương Thu trông như một người hầu của anh. Lâm Thiên Dực muốn mắng người, mắng đời lắm, nhưng anh kiềm chế lại vì không muốn trút hết bực dọc lên người vợ. Anh bèn nói với giọng điệu dễ nghe nhất có thể.

“Em cứ để anh ở đây đi, không cần tắm cho anh đâu. Anh tự tắm được.”

Trương Thu không nghe. Cô lướt ngón tay xà phòng của mình lên cơ thể anh. Sờ theo đường cổ anh xuống bên dưới xương quai xanh và khe ngực trước đây từng vạm vỡ, cô chách lưỡi trách:

“Chậc chậc chậc, em nhớ có bụng anh quá.?”