Chương 9
CHƯƠNG 9Thật vất vả đem tiểu đông tây dỗ ngủ, Tần Sương Kích thở phào một cái thật dài, lần đầu phát hiện nguyên lai dỗ tiểu hài tử so với luyện võ còn mệt hơn. Cẩn thận đem nó ôm trước ngực, một tay xoa bóp thắt lưng, một
tay vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ. Khẽ cười khi nhìn mặt tiểu đông tây, mắt mũi toàn bộ hồng một mảnh, không cần chờ đến ngày mai cũng đã thành mắt hạnh đào. Y Ân
lầm bầm hai tiếng rồi lại chui vào ngực Tần Sương Kích. Tần Sương Kích vỗ nhẹ nó, kéo áo ngủ bằng gấm choàng qua, ôm tiểu thân thể hương nhuyễn nặng nề ngủ.
Hai người cư trú trong một trấn nhỏ dưới chân núi, tiểu thôn trấn trời vừa sập tối liền không còn ai đi lại trên đường. Giữa
đêm trăng chợt xuất hiện vài đạo bóng đen, thân mang trường kiếm sơn đen cho dù
dưới ánh trăng cũng không phản chiếu hào quang, nhưng vẫn toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Hắc y nhân nhảy lên mái nhà cực kỳ nhẹ nhàng như linh miêu, lập tức phân tán ra mọi hướng rãi vô vị hương khống chế khuyển thanh.
Tần Sương Kích đột nhiên bừng tỉnh, mắt nhắm lại nghiêng tai nghe tiếng côn trùng kêu vang, không khí đêm khuya lạnh như băng. Tần Sương Kích nhếch môi cười lạnh, tuy không nghe được bất cứ âm thanh dị thường nào nhưng hắn biết những tên kia đang tới gần.
Tái mở mắt, đột nhiên đối diện đôi con ngươi tối đen. Tiểu đông tây không biết khi nào đã tỉnh lại, co rút nhanh trong ngực hắn, bất an nhìn xung quanh. Tần Sương Kích kinh ngạc, tiểu đông tây này rất mẫn cảm. . . . .
Đem tiểu đông tây ôm ngồi dậy, cho nó mặc xong quần áo lại khoát lên áo choàng thật dày. Tần Sương Kích vỗ về tiểu đông tây nói nhỏ: “Đừng phát ra âm thanh.”
Tiểu đông tây vẻ mặt mờ mịt, lại kiên định gật đầu, im lặng cho hắn ôm vào ngực.
“Ngoan.” Tần Sương Kích hôn nhẹ lên trán nó tán thưởng, đem tiểu đông tây ôm ổn, lắc mình mở cửa sổ thoát ra. Không hề dừng lại xác định phương hướng, kiếm quang hiện lên liền đó một hắc y nhân từ phía trên nhảy xuống mắt đang ngạc nhiên trợn lên.
Hắc y nhân vừa đáp xuống, chưa kịp kêu gọi đồng bọn đã liên tiếp xuất hàng loạt chiêu thức hướng Tần Sương Kích đánh tới. Tần Sương Kích cười lạnh, xoay người mũi chân điểm đất thân hình nương theo chiêu thức đối phương xuất một cước ngay đầu hắc y nhân, đồng thời xoay ngược thân lại tránh ám khí, cùng lúc đó hạ thấp người phóng chủy thủ sắt bén cắm thẳng vào ngực đối thủ.
Chém liên tiếp hai tên, Tần Sương Kích không dừng lại ôm Y Ân hướng sơn lâm chạy. Phía sau, vài tiếng hô quát vội vàng đuổi theo.
Đem Y Ân giấu trong bụi cây, rắt lưu hoàng phòng ngừa xà trùng, kéo lại áo choàng nói: “Chờ.”
Y Ân im lặng gật đầu, vẻ mặt khẩn trương. Đinh đinh đang đang thanh âm truyền đến, tuy rằng không biết chuyện gì nhưng cảm giác thật đáng sợ, chính là phụ thân bảo không thể nói chuyện, Y nhi sẽ không hỏi.
Dàn xếp hảo Y Ân, Tần Sương Kích nhảy ra khỏi rừng cây. Hắn không sợ Y Ân một mình xảy ra nguy hiểm, quy tắc an toàn cơ bản nhất trong chốn giang hồ đó là gặp rừng chớ vào, hắn đi vào lại đi ra, những tên đó sợ còn lo lắng hắn ở trong rừng bày cơ quan, nào dám tới gần.
Tần Sương Kích vừa tiến ra khoản đất trống trước rừng liền gặp bốn bóng đen hùng hổ xông tới. Trong đó có một tên cất giọng the thé: “Tần Sương Kích, ngươi hôm nay mơ tưởng tái trốn.”
Tần Sương Kích nghiêm mặt lãnh đạm, trong tay không biết từ khi nào có thêm một thanh hắc nhuyễn kiếm. Không đợi bốn tên kia phản ứng, Tần Sương Kích thân hình quỷ dị di chuyển, đồng thời lưu quang ảnh
kiếm phát động cực nhanh chặt đứt cổ họng một tên, rồi lập tức chuyển hướng sang tên kế tiếp.
Dưới ánh trăng thấp thoáng từng đạo dấu vết tuyệt mỹ, vài tiếng kêu rên. Thời điểm Tần Sương Kích dừng lại cũng là lúc bốn tên hắc y nhân ngã xuống.
Tần Sương Kích thu kiếm, hừ nhẹ một tiếng xoay người đi vào rừng.
Tiểu đông tây vẫn duy trì nguyên dạng tư thế, ngồi đợi, trên mặt đã cực bất an, bộ dáng muốn khóc, nhớ lời dặn chịu đựng không phát ra âm thanh.
Tần Sương Kích ánh mắt nhu hòa vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đông tây, nói: “Không có việc gì.”
Tiểu đông tây nấc lên một tiếng nhào vào lòng hắn sợ hãi nói: “Phụ thân. . . . . sợ. . . . .” Nó kỳ thật căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng từng đợt sát khí dày đặc ập tới đủ dọa chết nó.
“Ân, không có việc gì.” Tần Sương Kích thương tiếc vỗ vỗ, đem áo choàng một lần nữa sửa sang rồi
ôm nó rời đi dã lâm.
Mới vừa ra khỏi rừng cây một đạo tiên phong liền ập đến trước mặt. Tần Sương Kích xuất kiếm huy trảm, ngân tiên kia cư nhiên không bị chém đứt mà lệch khỏi quỹ đạo hướng sang bên quấn lấy cổ Y Ân siết chặt khiến nó kêu lên. Tần Sương Kích tức giận cầm kiếm hướng người nọ trảm. Đột nhiên trên mặt đất xuất hiện vài bóng đen, mũi kiếm hướng lòng bàn chân hắn công kích. Tần Sương Kích chiết thân né qua, Y Ân bị roi giữ chặt thoát ly khỏi tay hắn, nếu cố tranh chấp chỉ khiến nó bị thương, đang lúc do dự thì Y nhi đã lọt vào tay người kia mà bản thân hắn cũng lâm vào vòng vây, muốn cứu cũng không được.
Người nọ đoạt được Y Ân liền vận khinh công rời đi, nháy mắt không thấy bóng dáng, trong không trung truyền đến tiếng cười yêu mị: “Tần Sương kích, nếu ngươi muốn tiểu quỷ này quay về, đến Quỷ Khốc Cốc tìm ta. . . . . Ha ha ha ha ha. . . . .”
Tần Sương Kích thầm nguyền rủa, hung hăng đâm xuyên tim tên cuối cùng thi triển khinh công đuổi theo, đáng tiếc xung quanh đã không còn lưu lại dấu vết, có muốn đuổi theo cũng không được.