Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 46

Chương 46
CHƯƠNG 46

“Y nhi.” Chớp mắt đã tới Thính Phong Lâu, Phong Nhã một cước đá văng cửa phòng tiến vào nội thất. Thanh đang lo lắng đi đi lại lại bên giường nhìn thấy Phong Nhã tiến vào vội hành lễ: “Chủ thượng. . . . .”

Phong Nhã đẩy hắn ra, đến trước giường liếc mắt nhìn Y Ân đang cuộn người trong góc liền leo lên, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Tiểu đông tây đang

run rẩy, cảm giác được hơi thở của Phong Nhã vội xoay người lại, gắt gao ôm lấy hắn, không xác định gọi: “Nhã, Nhã?”

“Ta đây.” Phong Nhã hôn lên cằm nó rồi ôn nhu dỗ dành: “Không sợ, xảy ra chuyện gì?”

Y Ân chôn trong ngực hắn sợ hãi nói: “Nhã. . . . . đừng không cần Y nhi, Y nhi. . . . .” sẽ nghe lời. . . . . Y Ân cắn môi không dám nhiều lời. Y nhi đã làm sai! Lời mẫu thân dặn Y nhi một chút cũng không nhớ kỹ. Phụ thân. . . . . nhất định không muốn Y nhi nữa. Nhã. . . . . Nhã cũng đã dự tính không để ý Y nhi. . . . .

Y Ân nghĩ đến Phong Nhã mấy ngày nay không đến, phụ mẫu sắp tới sẽ đánh mắng thì mọi ủy khuất, bất an đủ loại cảm xúc lập tức dâng tràn. Tiểu đông tay siết chặt vòng ôm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi rụng.

“Xảy ra chuyện gì? Y nhi?” Phong Nhã hoảng loạn muốn đẩy tiểu đông tây ra để xem xét thì nó lại lắc lắc đầu rồi ôm chặt hơn. Nhấc tay chạm lên mặt Y Ân thì cảm nhận được một mảng ướŧ áŧ lạnh băng, Phong Nhã ngẩn người, nhìn tiểu bảo bối vùi vào ngực hắn khóc nức nở, tâm can một trận co rút đau đớn.

“Giận ta sao?” Gỡ không ra tiểu đông tây Phong Nhã đành ôm nó đặt lên giường, hôn lên hàng lệ vươn trên mặt. Phong Nhã hiện tại hối hận đến cực điểm, nếu không phải mấy ngày nay công việc bề bộn, tối đến thì sợ không kiềm chế được du͙© vọиɠ rồi tái thương tổn nó. . . . . hắn làm sao lại có kiên nhẫn vùi đầu trong trong đống công vụ mà không dám đến nhìn nó?

Y Ân lắc đầu, tay nắm lọn tóc Phong Nhã cất giọng mũi mềm nhũn nói: “Nhã, đừng không để ý tới Y nhi!”

“Sẽ không.” Phong Nhã nhẹ nhàng hôn lên mi mắt ẩm ướt, thuận theo hàng nước mắt xuôi xuống phía dưới ngậm lấy cánh môi, đầu lưỡi tham lam xâm nhập sâu trong vòm miệng. Tiểu đông tây biết đây chính là thích nên hé miệng để hắn liếʍ láp môi mình. Đầu lưỡi cử động, chạm nhẹ vào lưỡi Phong Nhã liền nghe hắn hừ một tiếng rồi cuốn nó qua bên mình đùa giỡn.

Tần Sương Kích hơi thở lạnh như băng lo lắng xông tới. Nhìn thấy Phong Nhã đem Y Ân đặt dưới thân hôn hít, tay thâm nhập giữa hai chân nó vuốt ve liền hừ lạnh, vừa nhấc chân lên thì Phong Nhã ôm tiểu đông tây lăn vào trong. Đại cẩm giường này năm sáu nam nhân cao tráng cùng nằm vẫn còn thoải mái, với khoảng cách như vậy hắn muốn đá cũng đá không tới.

Tần Sương Kích lạnh lùng ngồi xuống đầu giường chửi nhỏ: “Ngươi trong đầu chỉ có chuyện này? Đã quên vì sao mình đến? Y nhi xảy ra chuyện gì?” Khẩu khí ghen tị hiển nhiên sẽ không tốt. Phong Nhã cười trộm, nhưng Y Ân trong ngực hắn thì sợ tới mức co rụt lại, lắp bắp nói: “Y nhi. . . . . Y nhi không phải cố ý. . . . .” giọng điệu dường như muốn khóc. Phụ thân nhất định đến để chất vấn chuyện Y nhi cắn đệ đệ. . . . .

Phong Nhã sửng sốt ôm chặt Y Ân, đối Tần Sương kích nói: “Nhỏ giọng, ngươi dọa nó!” Tần Sương Kích giật mình, thấy mình khiến tiểu đông tây sợ thì vẻ mặt hiện ra vẻ luống cuống, bò lên giường nắm tay Y Ân kéo qua phía mình định ôm nhưng nó rụt lại, vội vàng lui về sau trốn tránh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng. . . . . đừng. . . . .”

Tần Sương Kích sắc mặt phức tạp. Thường ngày Y Ân

vẫn dính lấy hắn, đây là lần đầu tiên nó cự tuyệt. Tần Sương Kích thô lỗ giằng nó ra khỏi tay Phong Nhã.

Phong Nhã trừng mắt, lại sợ tiểu đông tây bị thương nên không dám dùng sức giữ lại. Tần Sương kích không quan tâm, đem Y Ân đặt trên giường, nhìn dáng vẻ đáng thương của nó mà phát giác mình quá mức thô bạo, vội cúi đầu ôn nhu hôn lên mặt nó: “Thật có lỗi, Y nhi, dọa đến ngươi! Không phải cố ý, không khóc, ân?”

Tiểu đông tây giống như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ co người lại không dám động đậy, nức nở: “Đừng. . . . . phụ thân đừng. . . . .” đừng chán ghét Y nhi. . . . .

Tần Sương Kích ôm hai má Y Ân, nhìn nó nhắm chặt mắt, miệng tuôn lời kháng cự liền cúi đầu hung hăng cắn môi ngăn cản nó thốt ra những từ ngữ đả kích. Bắt đầu từ khi nào mà Y Ân

ngay cả nụ hôn của hắn cũng không nguyện ý tiếp nhận?