Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 6

Chương 6
Ta mờ mịt không nói gì, cảm giác tâm trí mình đã muốn rối loạn… Nói xong những lời này, Vân Dạ tựa hồ mệt mỏi, nói, “Vân Kha, ta hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi.”

Ta thấy hắn mi sắc mỏi mệt, trên mặt tái nhợt chưa tiêu, vội dìu hắn nằm xuống.

Hắn nằm nghiêng đưa lưng phía ta, làm như không nghĩ để ý ta. Ta có chút do dự, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Cuối cùng ta hít một hơi, “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta… Quay về Tử Tâm điện, ngày mai trở lại thăm ngươi.”

Hắn hơi hơi động, cuối cùng không nói gì.

Ta trở lại Tử Tâm điện, tâm tư trầm nặng.

Không biết qua bao lâu, tiểu thái giám vào báo, “Hoàng Thượng, Phúc công công đã trở lại.”

Ta lấy lại tinh thần. “Truyền!”

Phúc Khí bước nhanh tiến vào, hướng ta quỳ xuống thỉnh an.

“Đứng lên đi.”

Phúc Khí đứng dậy, nhìn nhìn sắc mặt của ta, “Hoàng Thượng, việc ngài phân phó nô tài lo liệu, nô tài đã hoàn thành.”

“Đã biết.” Ta không yên lòng, “Để đồ vật lại, ngày mai quay lại.”

“Vâng.” Phúc Khí từ trong lòng ngực lấy ra một quyển ám chiết.

Ta nhận lấy, lúc này thật sự không có tâm tình xem, tùy tay lật vài trang. Lại thoáng nhìn bản sao phương thuốc thái y cấp cho Vân Dạ, phía trên là dược liệu cực phẩm. Ta cầm lại đưa cho Phúc Khí.

“Ngươi xem đơn thuốc này, đi thái y viện chiếu theo đơn thuốc chuẩn bị dược liệu thượng đẳng tốt nhất”

Phúc Khí âm thầm kỳ quái. Mấy ngày trước đây Hoàng phái hắn tự mình ra cung đi mật tra khẩn cấp chuyện quan trọng, đã vất vả tra rõ ràng, Hoàng Thượng lại giống như không yên lòng, xem quyển sổ. Hắn cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Phúc Khí cũng không phải thái giám đúng nghĩa, mà là dựa theo luật lệ hoàng tộc, từ tiên hoàng bồi dưỡng cung nhân trong ngàn chọn vạn tuyển ra, chuyên môn hầu hạ Hoàng Thượng. Hiện tại trong cung hắn là đại nội đệ nhất tổng quản, không chỉ có võ công không tồi, còn lược thông một ít y đạo.

Phúc Khí vừa thấy đơn thuốc, liền biết là dành cho người có thai. Không chỉ có kinh nghi (vừa vui vừa nghi ngờ), hắn thầm nghĩ chẳng lẽ là người cung nữ nào mang thai long loại? Nhưng lại cảm thấy khả năng này không lớn! Hoàng Thượng hiện tại cũng không dâng phi, cho dù lâm hạnh cung nữ, thái giám cũng sẽ bản ghi chép ở chiêu hạnh sách. Nhưng từ khi Hoàng Thượng đăng cơ tới nay, người hầu hạ Hoàng Thượng chỉ có Thương Nghi. Nhưng gần đây hơn hai năm qua, ngay cả Thương Nghi cũng không có chiêu hạnh qua. Hoàng Thượng lại trời sinh tính tình lãnh đạm, không phải người đa tình nhiều du͙© vọиɠ, vậy đơn thuốc này…

Phúc Khí âm thầm nhìn, thấy Hoàng Thượng mày nhíu lại, hình như khuôn mặt ưu tư. Phải đi trước một bước, hắn thật cẩn thận hỏi,

“Hoàng Thượng, dược liệu này đều dành cho nữ nhân an thai dưỡng thân. Nô tài cả gan, không biết là vị nào.. Nương nương nào có… Long loại?”

Mặc dù không biết người mang thai là ai nhưng nếu thật sự là mang thai con của Hoàng Thượng, sớm muộn gì cũng là một nương nương, trước tiên phải hỏi rõ.

Nói ra cái từ kia, gặp Hoàng Thượng không nói gì, cũng không phủ nhận từ “long loại”.

Ánh mắt Phúc Khí sáng người, lập tức hiểu được việc này là thật

Đây chính là đại hỉ a

Hoàng Thượng đến nay không đại hôn, cũng không có con nối dòng, mặc kệ người mang thai này thân phận ra sao, đều là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng Thượng. Đối với huyết mạch hoàng thất Vân quốc mà nói, đây là tin mừng a.

Vừa nghĩ điều này, Phúc Khí lập tức cúi người quỳ xuống, “Nô tài chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”

Chúc mừng? Ta ngầm cười khổ. Hiện tại ta thật không hiểu sao mình vừa mừng vừa lo!

“Đứng lên đi.”

Phúc Khí đứng lên, trả lời, “Hoàng Thượng yên tâm, dược liệu này nô tài trực tiếp đi thái y viện bảo bọn họ hảo hảo chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không có sai lầm. Không biết là vị nương nương ấy là ai? Nô tài sẽ thay Người cẩn thận hầu hạ.”

Ta thản nhiên nói, “Đúng vậy. Chủ nhân Vĩnh Dạ cung.”

“Nga! Là chủ nhân Vĩnh Dạ cung a…. Là người nào a?” Câu nói phía sau cao giọng.

Phúc Khí đang cười tủm tỉm, khuôn mặt đột nhiên cứng ngắc. Ánh mắt nheo lại, trong đầu hỗn độn một mảnh.

Chủ nhân Vĩnh Dạ cung là ai a? Người trong cung ai cũng biết, Vĩnh Dạ cung chỉ có duy nhất một chủ nhân. Hoàng Thượng nói Vĩnh Dạ cung, tuyệt không ám chỉ người khác…

Nhưng… nhưng… Nhưng chủ nhân Vĩnh Dạ cung là nam nhân a?

Phúc Khí cảm thấy não mình chưa bao giờ suy nghĩ vất vả như thế

Ta xem biểu tình hiếm khi thấy của Phúc Khí, hơi bĩu môi

Dại ra nửa khắc, Phúc Khí cuối cùng cũng kịp phản ứng.

“Hoàng Thượng, vậy… vậy…”

“Ngày mai ngươi đi làm cho trẫm một chuyện.” Ta ngắt lời hắn.

“Vâng” hắn thần sắc nghiêm chỉnh.

Phúc Khí mặc dù đôi khi biểu tình hơi ngốc, nhưng khi nói về chính sự, hắn luôn có biểu hiện…nghiêm túc, làm cho ta phi thường yên tâm.

“Trẫm lệnh ngươi sáng mai lập tức đi Bách Trạch nội hải, không được chậm trễ.”

Phúc Khí sửng sốt, nhưng lập tức sáng tỏ.



Ngày hôm sau lâm triều nghị sự, đa số là tấu chương tuyển phi lập hậu. Không để ý tới quần thần xôn xao, ta vội vàng ly khai.

Bình thường, lúc này hẳn là ta phải tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Nhưng do dự một phen, ta vẫn đi đến Vĩnh Dạ cung.

Vừa ra ngoài điện, đã thấy một tiểu thái giám vội vàng lao tới.

“Xảy ra chuyện gì?” Ta hỏi.

Tiểu thái giám thấy ta hoảng sợ, vội quỳ xuống hành lễ, đáp, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Chiêu Dương hầu đột nhiên cảm thấy không khỏe, Phong đại nhân lệnh nô tài đi thỉnh thái y.”

Lòng ta run lên, “Chuyện thế nào?”

Tiểu thái giám này ngày hôm qua Phúc Khí cố ý điều tới, hắn cũng có chút thông minh, ta vội hỏi.

“Chiêu Dương hầu buổi sáng đứng lên khi sắc mặt không hảo lắm, sau khi dùng qua đồ ăn sáng trở về nội thất nghỉ ngơi. Vừa rồi không biết vì sao, Chiêu Dương hầu đột nhiên trách phạt Phong đại nhân, hiện nay cảm thấy không khỏe. Phong đại nhân lệnh nô tài đi thỉnh thái y.”

“Nhanh đi thỉnh Vưu thái y lại đây.” Ta vội vàng vọt vào nội điện.

Phong Cực đang quỳ ở ngoài điện.

Ta cũng không đếm xỉa tới hắn, vội vàng chạy vào nội thất.

Vân Dạ mệt mỏi dựa vào thành giường, cuộn người lại

Ta vội vàng tới, đỡ lấy hắn, “Dạ Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Hắn chỉ hừ một tiếng, cũng không đáp lời.

Ta giúp hắn chậm rãi dậy, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Ta cả kinh, giúp hắn thật cẩn thận địa nằm xuống.

“Dạ Nhi, ngươi khó chịu chỗ nào?” Ta nắm tay hắn, cảm giác lòng bàn tay hắn một mảnh lạnh lẽo.

Đem tay kia chậm rãi đặt trên bụng, hắn chậm rãi nói, “Ta không sao”

Một tay của hắn bị ta cầm đột nhiên có chút khẩn trương, lúc sau hắn rút ra

“Chỉ động thai khí thôi.”

“Cái gì?” Ta nhịn không được đề cao thanh âm.